Trong tay Lâm Huân ôm Lâm San, hắn gật đầu với Khởi La.
Trên cổ Lâm San đeo khóa trường mệnh làm từ vàng ròng, mặc áo váy đỏ tươi, chải búi tóc song nha, trên búi tóc là dây quấn tóc trân châu.
Cô bé vùi trong ngực Lâm Huân, gặm nắm tay nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, thân thể nhỏ co lại.
Lâm Huân vỗ lưng tiểu nha đầu, thấp giọng an ủi, nhìn thấy Lâm Kiêu chạy tới thì lập tức nghiêm mặt.
Lâm Kiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Huân, không những không sợ mà trong mắt tựa như có vô số vì sao nhỏ, tỏa sáng đến lấp lánh.
Đó là một loại ánh mắt sùng bái và không muốn xa rời, Khởi La cảm thấy rất quen thuộc.
“San Nhi nói con không mang theo con bé cùng chơi?” Lâm Huân cúi đầu hỏi.
Lâm Kiêu ghét bỏ nhìn Lâm San: “Muội muội nhỏ như vậy, đâu có biết chơi túc cầu, cầu vừa đến chỗ muội ấy là muội ấy sợ chạy mất.
Con bảo muội ấy đi luyện chữ, muội ấy lại không nghe.”
“Ca ca xấu! Ca ca không đưa theo muội đi chơi!” Lâm San bĩu môi, quay người ôm cổ Lâm Huân khóc lớn hu hu: “Tam thúc, con không muốn để ý đến ca ca nữa!”
Lâm Huân sờ gáy Lâm San, nói với Lâm Kiêu: “San Nhi còn nhỏ, con là huynh trưởng, mọi thứ phải nhường con bé một chút, kiên nhẫn một chút, biết chưa?”
Lâm Kiêu do dự gật đầu, lời của Lâm Huân từ trước đến nay cậu ta không dám làm trái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2526056/chuong-79.html