Khởi La đi sâu vào trong rừng trúc, nơi này không có người, nàng có thể khóc thỏa thích.
Nàng dựa lưng vào một cây trúc trượt ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối thật chặt, chôn đầu vào trong khuỷu tay.
Việc nàng không muốn đối mặt nhất, sợ đối mặt nhất vẫn xảy ra rồi.
Nàng từng nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy.
Rất nhiều chi tiết trong quá khứ dâng lên trong lòng.
Hắn thỉnh thoảng đi sớm về trễ cũng không có lấy một câu nói rõ, hắn thường xuyên cùng Vu Khôn và Thấu Mặc thì thầm nói chuyện riêng.
Ban đầu hắn nhiệt tình với nàng, sau này đều phải ăn canh gà ác giống như thuốc kia.
Nàng còn giống như đồ ngốc, nũng nịu nói với hắn là không muốn uống.
Nàng chính là ngốc, cả kiếp trước cũng ngốc, đến chết còn nghĩ hắn sẽ đến cứu nàng.
Kiếp này ngốc hơn, rõ ràng là có thể trời cao biển rộng, sống nhẹ nhõm tự do nhưng vẫn cam tâm tình nguyện vùi lấp nơi hắn.
Nàng đưa tay lau nước mắt, nước mắt lại càng tuôn càng dữ.
Nàng không muốn ở nơi này nữa.
Nàng chẳng hề trở nên dũng cảm hơn, cũng không trở nên kiên cường hơn, giống như bản thân mình của kiếp trước vậy, nàng vẫn bị thất bại rơi xuống bùn ở chỗ hắn.
Nàng hận mình không có tiến bộ như vậy.
Bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ nơi không xa, thân thể Khởi La cứng đờ, khi ý thức kịp phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525730/chuong-90.html