Chương trước
Chương sau



Khởi La đi sâu vào trong rừng trúc, nơi này không có người, nàng có thể khóc thỏa thích.

Nàng dựa lưng vào một cây trúc trượt ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối thật chặt, chôn đầu vào trong khuỷu tay.

Việc nàng không muốn đối mặt nhất, sợ đối mặt nhất vẫn xảy ra rồi.

Nàng từng nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy.

Rất nhiều chi tiết trong quá khứ dâng lên trong lòng.

Hắn thỉnh thoảng đi sớm về trễ cũng không có lấy một câu nói rõ, hắn thường xuyên cùng Vu Khôn và Thấu Mặc thì thầm nói chuyện riêng.

Ban đầu hắn nhiệt tình với nàng, sau này đều phải ăn canh gà ác giống như thuốc kia.

Nàng còn giống như đồ ngốc, nũng nịu nói với hắn là không muốn uống.

Nàng chính là ngốc, cả kiếp trước cũng ngốc, đến chết còn nghĩ hắn sẽ đến cứu nàng.

Kiếp này ngốc hơn, rõ ràng là có thể trời cao biển rộng, sống nhẹ nhõm tự do nhưng vẫn cam tâm tình nguyện vùi lấp nơi hắn.

Nàng đưa tay lau nước mắt, nước mắt lại càng tuôn càng dữ.

Nàng không muốn ở nơi này nữa.

Nàng chẳng hề trở nên dũng cảm hơn, cũng không trở nên kiên cường hơn, giống như bản thân mình của kiếp trước vậy, nàng vẫn bị thất bại rơi xuống bùn ở chỗ hắn.

Nàng hận mình không có tiến bộ như vậy.

Bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ nơi không xa, thân thể Khởi La cứng đờ, khi ý thức kịp phản ứng lại, nàng đã rút cây trâm trên đầu ra.

Lâm Huân bỗng nhiên dừng bước, trái tim nhảy đến cổ rồi: “Giảo Giảo, nàng muốn làm gì? Buông ra!” Khi đối mặt với thiên quân vạn mã quân vây bốn mặt, hắn cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Khởi La chậm rãi đứng dậy, cúi đầu không nhìn hắn, giọng nói nghẹn ngào: “Lâm Huân, ta không chấp nhận được.

Chàng thả cho ta đi đi.”
Lâm Huân im lặng một chút, khàn giọng nói: “Nàng biết mà, ta sẽ không buông.

Đứa con của Cát thị thật sự không phải của ta.” Hắn vừa về phủ, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay là đã chạy đến tìm nàng.

Hắn biết nàng nhạy cảm thế nào, lòng dạ nhỏ như thế nào, chuyện của Cát thị bị nàng biết được thì nàng nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí sẽ nghĩ quẩn.

Trong ánh mắt của nàng không chứa được một hạt cát nào.


“Không phải của chàng, vậy vì sao lần nào chàng cũng để ta ăn canh tránh thai?!” Khởi La cao giọng nói, dùng đôi mắt hạnh đã sưng lên vì khóc lạnh lùng nhìn hắn: “Không cần đứa con của ta, vậy chàng cưới ta làm gì? Bởi vì dung mạo? Tuổi trẻ? Hay là thân thể? Nếu như khuôn mặt ta bị hủy đi, có phải chàng sẽ để ta đi không?” Nàng nói xong thì dùng trâm nhọn nhắm vào mặt mình.

“Đừng! Nàng bình tĩnh một chút!” Lâm Huân đưa tay, không tự chủ mà tiến nhanh tới hai bước.

Tiếng Khởi La bén nhọn: “Chàng đứng ở đó đừng nhúc nhích!”
“Được, ta không nhúc nhích! Nàng đừng làm tổn thương chính mình.” Lâm Huân cố gắng hết mức làm ổn định tâm tình của nàng, chậm rãi ngồi xổm người xuống: “Ta có thể giải thích, ta giải thích tất cả cho nàng nghe.

Cát thị là nữ nhân của phó tướng Tiêu Trạm của ta.

Khi Tiêu Trạm đánh hạ Tây Hạ đã đi cùng quân tiên phong chết trận, để lại đứa con mồ côi trong bụng mẹ là Tiêu An.

Nhưng Cát thị là quân kỹ, không có danh phận, cũng chưa thoát cái danh mang tội.

Vì không để cho phu nhân nguyên phối của Tiêu Trạm biết được, ta đã bí mật đón mẹ con bọn vào kinh thành sắp xếp, không nói rõ với bên ngoài.

Tiêu An là con nuôi của ta, từ nhỏ nó chỉ gặp ta, xem ta thành cha của nó.

Vu Khôn, còn có cữu cữu của nàng đều có thể làm chứng cho chuyện này.”
Khởi La vẫn mang dáng vẻ phòng bị nhưng cảm xúc không còn kích động như vừa rồi nữa, dường như đang suy nghĩ lời Lâm Huân nói.

Lâm Huân âm thầm tìm kiếm một hòn đá nhỏ không có góc cạnh nắm trong lòng bàn tay, tiếp tục nói: “Quách Thái y đã chẩn trị cho nàng, ông ấy nói nàng bị bệnh, tạm thời không thể mang thai, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên ta mới cố gắng hết mức không động vào nàng, chạm vào nàng thì cũng để nàng uống canh tránh thai, tuyệt đối không liên quan gì đến Tiêu An.

Ta sợ nàng nghĩ lung tung nên không nói cho nàng biết.

Khi nàng có kinh nguyệt có phải không đau như lúc trước nữa không?”
Khởi La suy nghĩ, lúc trước khi có kinh nguyệt thì đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, gần đây quả thật đã tốt hơn nhiều.

Một cơn gió thổi qua, Khởi La rùng mình một cái, vừa rồi không cảm thấy lạnh, bây giờ lại cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Lâm Huân chậm rãi đến gần: “Giảo Giảo, ba năm ta rời kinh, Nguyệt Tam Nương luôn âm thầm truyền tin tức của nàng cho ta.

Ta cưới nàng là bởi vì ta thích nàng, đã thích rất lâu rồi.

Trên đời này, chỉ có nàng có thể khiến ta động lòng.”
Thân thể Khởi La cứng đờ, đáy lòng mềm nhũn, nàng ngước mắt nhìn về phía Lâm Huân.

Lâm Huân đã nhân cơ hội đó mà nhào tới, giành lấy cây trâm trong tay nàng rồi ném xuống đất.

Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, sờ khuôn mặt nàng hỏi: “Nha đầu ngốc, có bị thương không?”

Khởi La lắc đầu, che mặt nói: “Khóc xấu chết mất, chàng đừng nhìn!”
Lâm Huân cởi áo choàng rồi khoác lên người nàng, lại ôm ngang nàng lên: “Nơi này lạnh lắm, chúng ta về trước đi, một lát nữa ta từ từ nhìn.”
Ninh Khê đi tới đi lui bên ngoài rừng trúc, nhìn thấy Lâm Huân ôm Khởi La đi ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ấy nhìn thấy một nhúm tóc của Khởi La tản xuống, cho rằng bọn họ làm chuyện xấu gì đó ở trong rừng trúc, cúi đầu không dám nhìn.

Quay về chỗ ở, Lâm San đã được Doãn thị ôm về.

Hình ma ma nói: “Vốn nhị phu nhân còn muốn ở lại với phu nhân, lão thân bảo nàng ta đi về trước rồi.”
Lâm Huân không nói gì.

La thị cẩn thận chặt chẽ, chỉ dám sử dụng mấy thủ đoạn không đau không ngứa ở sau lưng, trái lại là Doãn thị làm việc càng ngày càng không có chừng mực.

Từ việc muốn có Vũ Đồng đến việc đưa Tiêu An và Cát thị về, nàng ấy muốn mượn chuyện này để củng cố địa vị của mình ở trong phủ, lại có chút được đằng chân lân đằng đầu.

Lâm Huân đặt Khởi La lên giường la hán, bảo Ninh Khê lấy chậu nước nóng đến rồi tự mình ngâm khăn lau mặt và tay cho nàng.

Nha hoàn trong phòng cứ nhìn Lâm Huân cẩn thận lau như vậy, giống như Khởi La là bảo bối yêu dấu lại dễ vỡ của hắn vậy.

Khởi La bị nhìn đến mức ngại ngùng, để hạ nhân trong phòng đi ra ngoài hết.

Lâm Huân lau sạch rồi thì niết cằm nàng nói: “Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.

Chẳng lẽ sự tín nhiệm cơ bản nhất đối với ta nàng cũng không có?”
Giọng điệu dạy dỗ này của hắn ngược lại khiến Khởi La rất muốn cười, dây cung trên người đã kéo căng rất lâu hoàn toàn thả lỏng vào giờ phút này.

Nàng nói: “Ai bảo chuyện gì chàng cũng giấu giếm ta.

Giữa phu thê chẳng lẽ không nên đối xử thẳng thắn với nhau à? Chuyện của ta thì chàng biết hết, chuyện của chàng ta lại hoàn toàn không biết gì cả!”
Lâm Huân nâng tay khẽ bóp mặt nàng: “Chuyện gì của ta mà nàng không biết? Thân phận của Cát thị đặc biệt, giấu nàng là có nguyên nhân.

Thế nào, nàng tự suy nghĩ lung tung mà còn lý luận?”
Khởi La cười né tránh, trong mắt lại phủ đầy sự lo lắng: “Chàng thành thật nói cho ta biết, bệnh trong người ta trị được không?”
Lâm Huân ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng: “Yên tâm, Quách Thái y nói không nghiêm trọng năm, ít thì nửa năm, nhiều thì một năm là có thể khỏi hẳn rồi.

Đến lúc đó nàng muốn mười tám đứa, chúng ta đều có thể sinh được.”
Khởi La đánh vào ngực hắn: “Ai có thể sinh được nhiều như vậy chứ! Huống chi ai biết được đến lúc đó chàng có biến ra được ngoại thất hay con riêng gì hay không…”
Lâm Huân cúi đầu cắn mạnh vào môi của nàng: “Ngoại trừ nàng, không ai có tư cách sinh con cho ta cả.

Nếu như nàng vẫn không tin, ta sẽ gọi bọn họ tới.” Nói xong hắn kêu với bên ngoài: “Người đâu, đến Phúc Vinh Uyển đưa Cát thị và Tiêu An đến đây.”

Cát thị thay sang bối tử và váy dài vải trơn, nắm tay Tiêu An, được Khấu ma ma dẫn tới nơi ở của Khởi La.

Khấu ma ma vừa nhìn thấy Lâm Huân thì cười nói: “Tiểu công tử thông minh lanh lợi, Quận chúa thích lắm.”
Tiêu An nhìn thấy Lâm Huân thì giãy ra khỏi tay của Cát thị, chạy như bay tới: “Cha! Cha đến tìm chúng ta rồi!”
Lâm Huân do dự, vẫn ôm cậu bé giống như bình thường rồi đặt cậu ngồi trên vai, sau đó nói với Khấu ma ma: “Bà về trước đi.

Chỗ mẫu thân ngày mai ta sẽ qua đó giải thích.”
Khấu ma ma bèn cáo lui.

Lâm Huân nói với Tiêu An ở trên vai: “An Nhi, sau này gọi ta là cha nuôi.”
“Không, cha là cha con!” Tiêu An khăng khăng.

Lâm Huân cũng không so đo với một đứa trẻ, kéo Khởi La đến trước mặt: “Đây là thê tử của cha nuôi.

Con phải gọi là cái gì?”
Tiêu An tỏ rõ vẻ đề phòng nhìn Khởi La, không muốn gọi.

Cát thị đã quỳ gối ở bên cạnh, run giọng nói: “Phu thân thứ tội, An Nhi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, làm hại người và Hầu gia hiểu lầm.

Nó thật sự không phải là con của Hầu gia.

Hầu gia luôn hao tổn tâm trí chăm sóc mẹ con chúng ta, trong lòng dân phụ rất cảm kích.”
Lâm Huân nhìn về phía Cát thị, giọng điệu không vui: “Ngân lượng ta cho các ngươi không đủ xài à? Vì sao ngươi còn phải ra ngoài làm việc?”
Rõ ràng là Cát thị rất sợ Lâm Huân, thân thể rụt lại: “Không! Đương nhiên là không phải.

Đồ Hầu gia cho đã nhiều lắm rồi, dân phụ không muốn động đến số ngân lượng đó.

Dân phụ muốn dựa vào chính mình nuôi nấng An Nhi.

Việc này vốn được Vương thẩm ở bên cạnh giới thiệu, chỉ là khâu vá đơn giản, dân phụ không cho là việc gì to tát.

Nào biết được nhà đó lấy đồ không trả tiền, còn bị người ta đẩy ra ngoài.

An Nhi lén đi theo, ở trong ngõ hẻm kêu gào lên, dân phụ không kịp ngăn cản.

Lúc này mới bị nhị phu nhân của quý phủ bắt gặp…”
Khởi La thấy Cát thị này cũng không phải là người có suy nghĩ xấu, còn muốn dựa vào hai tay của mình để nuôi con.

Nàng cũng không ghét được, nhẹ giọng nói: “Ngươi đứng lên nói đi.”
“Tạ ơn phu nhân.” Cát thị nhìn Lâm Huân một cái, thấy hắn không lên tiếng thì mới đứng dậy.

Lâm Huân đặt Tiêu An xuống đất, sờ lên đầu cậu.

Tiêu An ôm chân Lâm Huân nói: “Cha, sau này con và mẹ ở đây cùng với cha à?”
“An Nhi, sao con lại nói lung tung vậy?” Cát thị quát lớn một tiếng, kéo Tiêu An đến bên cạnh: “Lát nữa chúng ta về.”
“Nhưng mà con muốn ở đây! Con muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cha!” Tiêu An lớn tiếng hô lên.

Cát thị tức giận nói: “Đứa trẻ này, có phải lại không nghe lời không?”
Tiêu An khóc lớn, ngồi dưới đất ầm ĩ.


Khởi La kéo tay Lâm Huân: “Đứa trẻ này đáng thương quá, chi bằng để bọn họ ở lại đây trước đã…” Lâm Huân lại không mềm lòng, trực tiếp gọi Vu Khôn, bảo ông đưa Cát thị và Tiêu An quay về nơi ở ban đầu.

Khởi La nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Tiêu An thì thở dài: “Nếu như đứa trẻ này đã lệ thuộc vào chàng như thế thì chàng cần gì tàn nhẫn đưa nó đi.

Ta lại không nhỏ mọn như vậy.”
Lâm Huân nhìn tiểu nữ nhân trước mắt mà trước đó không lâu cũng vì Tiêu An mà muốn tự sát, bây giờ lại ăn nói dõng dạc, kéo nàng đến bên cạnh: “Ta và Cát thị đều đã dạy nó, cha nó là Tiêu Trạm, chưa chắc nó không biết.

Chỉ có điều nó còn quá nhỏ, bên cạnh cần có một nhân vật giống như phụ thân.

Nhưng nếu nó đã không phải là con của ta thì không thể ở Hầu phủ được, danh bất chính, ngôn bất thuận.”
Khởi La dùng hai tay chống vào bờ vai hắn: “Vậy chàng có nghĩ tới, cứ che giấu đứa trẻ này mãi cũng không phải là cách không, sau này trưởng thành cũng không có danh phận.”
“Cữu cữu của nàng đã từng muốn đưa mẹ con bọn họ đến bên cạnh Tiêu phu nhân, để đứa trẻ nhận tổ quy tông.

Ta không đồng ý.

Tiêu phu nhân và Tiêu Trạm luôn ân ái, nàng ấy cho rằng Tiêu Trạm chỉ có một nữ nhân là nàng ấy.

Bỗng nhiên có thêm một nữ nhân và đứa con xuất hiện… Ta đoán nàng ấy sẽ có phản ứng giống như nàng ngày hôm nay vậy?” Lâm Huân nhíu mày.

Khởi La bị hắn nói đến mức mặt đỏ lên: “Quả thật không có nữ nhân nào sẵn lòng chia sẻ trượng phu với người khác! Nhưng Tiêu phó tướng đã không còn nữa.

Ta nghĩ chắc chắn Tiêu phu nhân rất yêu Tiêu phó tướng, có phải bọn họ không có con không? Nếu như sau khi trượng phu chết, nàng ấy biết được trên đời này còn lưu lại huyết mạch của hắn, trong lòng quả thật khó chịu, có thể sẽ thử đi thu nhận đứa trẻ này? Dù sao đây cũng là thứ cuối cùng cũng là thứ quan trọng nhất hắn để lại cho cuộc đời này.”
Lâm Huân nói: “Ồ? Còn sống thì không được, chết rồi thì được à?”
“Đương nhiên là không phải! Ta không có cách nào trả lời thay Tiêu phu nhân được, cũng không biết được nàng ấy có thể chấp nhận Tiêu An hay không.

Suy nghĩ của ta là khi yêu thì phải toàn tâm toàn ý, hắn không còn nữa thì sẽ muốn giữ lại mỗi một hơi thở mà hắn để lại trên đời.

Có đôi khi nữ nhân vĩ đại hơn tưởng tượng, chỉ cần nàng ấy đủ yêu nam nhân đó.”
Lâm Huân như có điều suy nghĩ mà nhìn qua Khởi La, Khởi La bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, không lường trước được mà bị hắn bỗng nhiên ôm eo, đặt trong ngực hôn môi.

Đã lâu không thân mật, hôm nay lại bị nàng làm cho kinh hãi, lần này giống như củi khô gặp lửa.

Lâm Huân dùng lực lớn xoa nắn người trong ngực, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, cắn những nơi phía dưới cổ nàng.

Khởi La nhũn ra ngồi trên người hắn, áo tuột đến bên hông, phía dưới váy đã không còn thứ gì cả.

Nàng nằm nhoài trên vai Lâm Huân, cắn răng, chỉ cảm thấy như bị bọt nước xô đẩy, từng làn sóng dâng cao, nhanh chóng xụi lơ thành bùn.

Lâm Huân ôm nàng, có lẽ là đói lâu rồi vẫn chưa thỏa mãn, lại đè nàng xuống giường.

Nàng nở rộ như hoa dưới thân hắn, đôi mắt quyến rũ, giọng nói trong như chuông bạc, quả thật đã phá hủy ý chí của hắn.

Đến cuối cùng nàng nũng nịu cầu xin tha thứ, gần như khóc lên.

Sau đó, hắn nghiêng người ôm nàng vào lòng, trấn an mà hôn lên bờ môi hơi sưng của nàng, dùng ngón tay vuốt ve dấu hôn trước ngực và trên cổ nàng: “Ngày mai còn phải về gặp cha mẹ, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Khởi La nhéo ngực hắn một cái thật mạnh: “Biết rồi mà chàng còn…!”
“Ta thừa nhận đã sa vào sắc đẹp của phu nhân, không thể tự kiềm chế được.” Lâm Huân cười nói..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.