Lâm Huân dùng bả vai đụng vào Hoắc Nhiên, chiếc đỉnh lớn va vào bụng hắn, bởi vì sức nặng to lớn nên Lâm Huân không có cách nào dừng lại ngay, đỡ chiếc đỉnh lớn lùi về sau.
Thấu Mặc tiến lên túm lấy vùng rìa của chiếc đỉnh lớn, Quách Hiếu Nghiêm và cấm quân cũng xông tới hỗ trợ, khi phía sau lưng Lâm Huân đụng vào lan can của đài luận võ, mọi người mới đỡ được chiếc đỉnh lớn, buông ra “Rầm” một tiếng.
Thấu Mặc chạy đến bên cạnh Lâm Huân đỡ lấy hắn, Lâm Huân vẫy tay, Thấu Mặc mới buông ra.
Vừa rồi rõ ràng hắn đã bị đỉnh đụng vào, có lẽ là bị thương rồi.
Thấu Mặc lo lắng nhìn hắn.
Quan viên phía sau lan can đã sớm sợ đến mức chạy tan tác bốn phía, có người còn trốn xuống dưới ghế dài.
Chỉ có Lục Vân Chiêu và số ít mấy quan viên vẫn bình tĩnh mà ngồi.
Lục Vân Chiêu biết lần này Tây Hạ đến không có ý tốt, không nghĩ tới bọn chúng dám công khai khiêu khích, hơn nữa mạng người trong mắt bọn chúng lại nhẹ như cỏ rác.
Hắn nghe tiếng cười phóng đãng và nhìn vẻ trào phúng vô tình của đoàn sứ thần các nước ở đối diện, chỉ cảm thấy mình khó xử giống như thân thể trần truồng.
Chưa từng có một khoảnh khắc nào giống bây giờ, hy vọng quốc gia có thể lớn mạnh, có thể khôi phục lại vũ lực dũng mãnh, khắp nơi không dám tới xâm phạm như tiền triều.
Cũng đến lúc này, hắn mới hiểu rõ quyết tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525715/chuong-97.html