[*] 幺蛾子: Ý chỉ vô cớ gây sự.
Ninh Khê đi theo nha hoàn đến cửa ngách, nhìn thấy Nguyệt Tam Nương nắm tay đi tới đi lui, nghe thấy tiếng động, nàng ấy nghiêng đầu, nhìn thấy Ninh Khê: “Sao lại là ngươi, phu nhân muội ấy…”
Ninh Khê biết chuyện Lâm Huân bị thương không thể rêu rao, kéo Nguyệt Tam Nương đến vườn hoa vắng vẻ rồi thấp giọng nói: “Hầu gia bị thương hôn mê, bây giờ phu nhân không có cách nào tới được.
Người có chuyện gì thì nói với nô tỳ trước, sau khi trở về nô tỳ sẽ truyền đạt lại.”
Nguyệt Tam Nương quen biết Lâm Huân nhiều năm như vậy, hắn giống như làm bằng sắt, có khi nào từng thấy hắn bị thương nặng như vậy, không khỏi hỏi: “Hầu gia có bị nghiêm trọng không?”
“Thái y đã xem, nói là bị đỉnh va vào, làm tổn thương phủ tạng, đã không còn nguy hiểm.
Chỉ có điều thân phận của Hầu gia còn đó, chuyện bị thương không thích hợp bị lộ ra.
Bà chủ Nguyệt vội vã tìm đến như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe nói Lâm Huân đã không sao, Nguyệt Tam Nương thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Còn không phải là Hồ Điệp kia à? Vừa mới khóc lóc quay về Vũ Nhạc Phường, nói công chúa Tây Hạ thi múa thua, đuổi nàng ta ra ngoài.
Nàng ta cứ quỳ mãi, xin chúng ta tha thứ.
Hơn nữa ngươi đoán xem nàng ta nói gì? Nàng ta nói tất cả những chuyện này đều là Giang Văn Xảo bảo nàng ta làm.
Giang Văn Xảo qua lại gần gũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525709/chuong-100.html