Khởi La thay cho Lâm Huân một bộ trường bào tay áo hẹp bằng vải thô của gia đình bình thường, lại làm một hàng râu dán lên mép hắn.
Lâm Huân nhìn mình trong gương, hỏi: “Sao lại phải dán râu?”
Khởi La cũng dán râu cho mình, nâng cằm Lâm Huân lên nhìn kỹ, giọng nói hơi khàn: “Bởi vì dung mạo của tiểu gia chàng quá tuấn tú, không muốn để cô nương khác nhớ thương.”
Lâm Huân bị nàng chọc cười, trực tiếp bế nàng lên chống trên cửa.
Khởi La cao hơn hắn một chút, cúi đầu nhìn hắn.
Ánh nắng trong đôi mắt hắn rực rỡ lưu chuyển, đường nét trên khuôn mặt nam nhân cương nghị như núi.
Nữ nhân dung mạo xinh đẹp như hoa, râu trên môi lại có vẻ đột ngột buồn cười.
Hai người gần trong gang tấc lẳng lặng đối mặt, nàng bỗng nhiên ôm cổ hắn, cúi đầu chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng nhàn nhạt, tựa như đang thưởng thức một bình rượu ngon.
Bàn tay hắn ôm nàng đột nhiên siết chặt.
Một tiếng “Rầm” vang trầm, là tiếng đồ đạc rơi xuống đất.
Ninh Khê thay quần áo xong, vốn dĩ bưng túi thơm và ngọc bội vào, muốn để hai người chọn lựa, thấy tình hình trong phòng, nàng ấy cuống quýt xoay người một cái, lại va vào Thấu Mặc đang đi vào.
Khởi La vịn bờ vai Lâm Huân, cúi đầu xấu hổ muốn hắn thả mình xuống, Lâm Huân làm theo, lại đỡ cây trâm trên búi tóc của Khởi La, thấp giọng nói: “Gần đây phu nhân rất thích chủ động hôn ta, nhỉ?”
Khởi La ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525683/chuong-113.html