Khởi La xoay người yên lặng quay về phòng, bắt đầu giúp Lâm Huân thu dọn hành trang.
Nàng đã đoán trước được sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.
Nàng ngồi bên giường, sờ áo bào của hắn, không nhịn được mà rơi hai giọt nước mắt.
Lâm Huân đi tới, đặt khôi giáp ở một bên, sau đó cúi người ôm lấy nàng: “Giảo Giảo, đừng như vậy.
Nàng cũng đã nói, đất nước chỉ có một Dũng Quan hầu là ta… Đừng khiến ta khó xử.” Hắn cũng không nỡ rời xa nàng, lúc trước ra trận giết địch không lo lắng chút nào, thậm chí là vô cùng ngóng trông sự sảng khoái trên sa trường.
Nhưng hôm nay khi vào cung nghe được lệnh của Hoàng thượng, hắn thật sự đã sinh ra chút suy nghĩ trốn tránh.
Khởi La lau sạch nước mắt, cười nói: “Ai muốn làm chàng khó xử chứ? Chàng xem, may mà ta đã sớm làm áo và vớ giày, nếu không thì không kịp rồi.
Nhưng áo choàng thì mới thêu được một nửa… Hoa văn còn chưa được thêu xong đây.” Nàng kéo áo choàng cho Lâm Huân nhìn.
Lâm Huân sờ lên đầu nàng: “Để đó trước đi đã.
Lần này đi giúp Tây Hạ sẽ không quá lâu.
Ta sẽ quay về thật nhanh, đến lúc đó là có thể mặc được rồi.
Trong cung chính là nơi thị phi, ta không ở kinh thành, nàng vẫn là ít đi thì hơn.”
Khởi La gật đầu nói: “Ta biết rồi.
Bây giờ Thái tử phi đã mang thai, không cần ta nữa, chờ sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525676/chuong-116.html