Lâm Huân cũng đoán được vài phần, hắn nghiêm túc sờ bụng Khởi La nói: “Ngoan ngoãn cùng mẹ con đợi cha trở về nhé.”
Khởi La cười cười vỗ lên mu bàn tay hắn: “Con còn nhỏ lắm, không nghe thấy đâu.”
Lâm Huân lại hôn lên tóc nàng xong mới ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, hắn đã thu hết biểu cảm trên mặt lại, vừa đi vừa hỏi: “Là Mạnh trắc phi?”
“Vâng ạ.
Bà tử và nha hoàn đang thu dọn đồ đạc ở Đông viện, nhưng trắc phi không cho, nhất định đòi gặp Vương gia bằng được.
Thấu Mặc ca không còn cách nào, đành phải để tiểu nhân tới tìm Vương gia.” Hoắc Nhiên giải thích.
Lâm Huân liếc hắn một cái: “Cổ ngươi làm sao vậy?” Vừa nãy khoảng cách khá xa không nhìn rõ, bây giờ đứng gần mới thấy trên cổ Hoắc Nhiên có mấy vết trầy da, tuy đã cố ý dùng cổ áo che đi, nhưng vẫn lộ ra một ít.
Với thân thủ của Hoắc Nhiên, người nào có thể làm hắn bị thương với khoảng cách gần như vậy.
Hoắc Nhiên vội vàng kéo cao cổ áo lên, khuôn mặt đỏ bừng, quên cả xưng hô: “Ta… ta… là Tiểu Cẩn… không phải nàng ấy… là ta….” Nói năng lộn xộn.
Lâm Huân bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ nhẹ vai Hoắc Nhiên: “Ừm, trưởng thành rồi.”
Hoắc Nhiên vội vã cúi đầu xuống, mặt đỏ như sắp chảy ra máu, ngượng ngùng như một đứa trẻ.
Lâm Huân lại nhỏ giọng nói: “Ở phương diện đối phó nữ nhân này, Thấu Mặc và Quý Thần đều rất giỏi, không hiểu cái gì có thể hỏi bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525636/chuong-137.html