Giữa hè, trên sông Kim Lăng có một chiếc thuyền hoa chầm chậm lướt trên mặt sông, thu hút dân chúng ven bờ dừng chân ngắm nhìn. 
Trong thuyền hoa, Khởi La và Tào Tình Tình ngồi đối diện nói chuyện, trên bàn có vải ướp lạnh. 
Bụng Khởi La đã lớn, hình như nàng hơi sợ nóng, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi. 
Bên cạnh Tào Tình Tình có một cậu bé đang đứng chơi tháo lắp vòng sắt. 
Bỗng nhiên, thuyền hoa đột ngột dừng lại, Khởi La vô tình va vào bàn. 
Tào Tình Tình vội vàng đứng lên, đi sang đỡ nàng hỏi: “Khởi La, muội không sao chứ?” 
“Tào tỷ tỷ, ta không sao. 
Tỷ coi chừng Thông Nhi đi.” Khởi La lại hỏi người bên ngoài: “Triêu Tịch, đã xảy ra chuyện gì?” 
Triêu Tịch tiến vào nói: “Bẩm báo phu nhân, có một con thuyền nhỏ bỗng nhiên từ ven bờ vọt ra chặn chúng ta lại, quan binh đang nghĩ cách đuổi đi.” 
Khởi La như có điều suy nghĩ gật đầu: “Nếu là dân chúng thì không cần làm khó dễ bọn họ.” 
“Vâng.” Nói xong, Triêu Tịch đi ra ngoài. 
Tào Tình Tình nói: “Khởi La à, muội đúng là tâm địa Bồ Tát. 
Con sông Kim Lăng này đã bị quan binh phong tỏa, làm sao lại có thuyền chạy ra? Nếu có người sinh sự thì không thể nhân nhượng. 
Thân thể của muội không thể có chút sơ xuất nào, nếu không ta biết ăn nói như thế nào với Vân Chiêu ca ca?” 
Khởi La vuốt bụng, khẽ cười nói: “Tỷ còn nhớ không, lúc tỷ sinh Thông Nhi còn chạy tới tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525619/chuong-145.html