Tôi có chút mềm yếu so với trong tưởng tượng, đặc biệt là sau khi uống say.
“Sao anh lại tới đây?” Tôi ngước đầu nhìn người trước mặt, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.
“Dịch Dịch——” Thẩm Kính Bỉnh nhìn tôi. Hắn đứng ngược chiều sáng, tôi không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng có thể nghe ra trong giọng hắn mang theo ẩn nhẫn.
Tôi từ trên ghế sa lông nhảy xuống, nhào tới trên người hắn, hai tay dùng sức siết cổ hắn, khẩu khí hung ác, “Câm miệng! Không cho phép anh gọi tôi như thế!”
Thẩm Kính Bỉnh không nói gì, chỉ đem cánh tay của tôi hơi mở ra, bảo đảm hắn sẽ không bị tay tôi siết nghẹt thở.
Cùng Tiểu Hắc uống say như chết, trên người tôi không còn nhiều khí lực, dằn vặt một lúc thì treo luôn trên người Thẩm Kính Bỉnh, đầu cọ lung tung vào cổ hắn.
Mùi vị thanh tân trên người hắn làm thần trí tôi mê muội.
“Không được gọi, anh vừa gọi, tôi liền mềm lòng.”
Ánh mắt Thẩm Kính Bỉnh linh quang chợt lóe, đôi mắt hắc bạch phân minh thâm thúy khó giải thích, “Mềm lòng, em cũng sẽ mềm lòng với tôi?”
Có lẽ do thời gian, cảnh giác nghề nghiệp của tôi cực kì cao, tôi buông tay, lảo đảo đứng trước mặt Thẩm Kính Bỉnh, “Anh mới làm khảo nghiệm tâm lý?”
Thẩm Kính Bỉnh lẳng lặng nhìn tôi, không lên tiếng.
“Là Bạch chủ nhiệm làm cho anh?”
Thấy tôi khăng khăng muốn hỏi, Thẩm Kính Bỉnh cắn môi, không lên tiếng, nhưng dưới ánh mắt của tôi vẫn bất đắc dĩ nói ra.
“Hắn nói với tôi, nói tôi nên bình thường trở lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nhan-tam-than-suong-hon-nhieu/114273/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.