*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn Thẩm Kính Bỉnh, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu nói.
Thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại xông tới.
Thẩm Kính Bỉnh cuối cùng vẫn là vô lực cùng tôi té xuống.
Ngoài ý muốn, chúng tôi không té đập đầu xuống đất chết, mà là rơi xuống lưới an toàn được giăng sẵn.
Đây không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là tôi cùng Thẩm Kính Bỉnh cơ hồ đều phải tứ chi dán chặt.
Hắn chớp chớp đôi mắt long lanh nước, cẩn thận từng li từng tí một nhìn tôi, “Bác sĩ không sao chứ?”
Tôi lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt ẩn tình của hắn, có chút suyễn khí, muốn nói lại thôi, “Anh…”
“Hả?”
Chớ suy nghĩ quá nhiều, tôi thật sự bị áp đến suyễn khí.
“Anh, anh có thể dịch sang bên cạnh một tí được không?”
Cơ thể Thẩm Kính Bỉnh cao to cường tráng cứ thế đè lên thân thể mỏng manh nhỏ bé của tôi, làm tôi không chịu nổi, đành tạm nghiêng đầu qua một bên, tận lực không nhìn thẳng mắt Thẩm Kính Bỉnh, tay vỗ vai hắn.
“Nhanh nào.”
Lại tới nữa rồi, Thẩm Kính Bỉnh trưng ra vẻ mặt mềm mại, đôi mắt ướt át, mang theo ai oán.
Tôi kiên trì giữ đầu nghiêng sang một bên.
Tự động đem giây phút động tâm vừa rồi đổ cho a-đrê-na-lin bạo phát trong giây phút sống còn, tôi tận lực trưng ra bản mặt lạnh lùng, lặp lại lần nữa.
“Bệnh nhân?”
Thẩm Kính Bỉnh thấy tôi không chút nào phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nhan-tam-than-suong-hon-nhieu/114268/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.