Editor: Gấu Gầy Đêm nay, Sở Thu Bạch không ngủ được. Sở Giang Lai để y lại một mình trong phòng, đóng cửa rồi đi ra ngoài. 3 giờ 28 phút sáng, hắn lại đẩy cửa vào, xách theo hộp dụng cụ, khóa chặt tất cả các cửa sổ, tháo tay nắm cửa sổ, cuối cùng để lại cho Sở Thu Bạch một con mèo đang ngủ say sưa. Hắn sợ y tự tử. Vì vậy đã phong tỏa tất cả các lối thoát. Nhưng Sở Giang Lai không hiểu, từ ngày chủ động hôn hắn, Sở Thu Bạch đã bị giam cầm, y đã không thể rời đi được nữa. 9 giờ 30 sáng, Tiểu Sở mơ màng tỉnh dậy, nhìn bóng lưng đang đứng bên giường, nghi hoặc kêu "meo" một tiếng. Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sổ không nhúc nhích, nó đi tới, chủ động tìm kiếm hơi ấm và cái ôm, cọ lông vào bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc. Sở Thu Bạch cúi đầu, đưa tay v**t v* lưng nó. Cửa phòng lại một lần nữa mở ra mà không có dấu hiệu báo trước, nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ, Sở Giang Lai có thể đã đứng trước cửa cả đêm mà không rời đi. "Chào buổi sáng, anh Thu Bạch." Nghe hắn gọi như vậy, khuôn mặt xanh xao của Sở Thu Bạch tái đi, như bị bỏng, tay đang sờ mèo cứng ngắc rụt lại từ từ. Cách gọi này đã từng có một sức mạnh kỳ diệu và mềm mại. Cho dù Sở Thu Bạch đã âm thầm hạ quyết tâm như thế nào, đã nỗ lực ra sao. Chỉ cần Sở Giang Lai nắm lấy tay y, dịu dàng gọi một tiếng "anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nan-y-long-gian-tieu-hao/4663267/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.