Edit: Quýt Hơi Ngọt
Thứ hai, Đoạn Cẩn mới vừa xuống xe, liền thấy Trình Uyên từ cổng trường đi về phía mình.
Rõ ràng là diện mạo lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng Đoạn Cẩn nhìn hình ảnh Trình Uyên mắt tỏa sáng chạy tới, bỗng dưng cảm thấy giống như chó lớn chạy về phái chủ nhân.
Trình Uyên chạy đến trước mặt Đoạn Cẩn, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ngước nhìn Đoạn Cẩn, nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia......"
Đoạn Cẩn mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong, giống như rất vừa lòng với sự tự giác của Trình Uyên. Đem cặp sách ném cho Trình Uyên: "Đi thôi, đưa tôi đến phòng học."
Trình Uyên nhận lấy cặp sách, đeo lên lưng, sau đó một bàn tay đỡ đùi Đoạn Cẩn, một cái tay khác vòng lấy lưng Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn ôm lên.
Bỗng bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Đoạn Cẩn theo bản năng mà ôm lấy bả vai Trình Uyên, giận dữ: "Cậu làm gì? Mau để tôi xuống!"
Trình Uyên cúi đầu, nhìn Đoạn Cẩn bởi vì phẫn nộ mà cắn môi, theo bản năng ôm chặt Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn càng dán vào ngực mà ôm đi.
Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoạn Cẩn, cúi đầu, cố tình hạ giọng, ở bên tai Đoạn Cẩn vừa dụ dỗ vừa dỗ dành: "Tiểu thiếu gia cơ thể yếu ớt, tôi sẽ làm vật cưỡi* của cậu."
(*tọa kỵ: ai có từ khác để thay thế không cmt cho tui với)
Giọng nói của Trình Uyên rất có từ tính, mang theo một chút hơi nóng, xẹt qua lỗ tai Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn cảm giác tai mình như bị một cọng lông vũ mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-van-nhan-me-cam-kich-ban-phao-hoi/767355/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.