"Không ai, nợ ai..."
Trọng Sương thất thần nói, không hiểu những lời này có ý gì.
Giọng nói Lộ Thính Cầm lãnh đạm mà bình thản. Con ngươi không còn sự dịu dàng khi trêu đùa Nãi Quất nữa, mang theo băng tuyết, lộ ra sự xa cách, nhìn về phía Trọng Sương giống như nhìn một người xa lạ.
Trọng Sương bị sự xa lạ trong mắt hắn dọa đến, đầu gối di về phía trước. "Sư tôn?"
Lộ Thính Cầm không để ý tới y, chỉ là cúi đầu trông coi ấu thú đang khò khò ngủ say trong ngực.
' Chiếu theo bản tâm của ngươi, cùng bọn họ ở chung đi. ' Trong mơ, Trụy Nguyệt Tiên tôn nói.
Hắn có thể làm được sao?
Hắn nghĩ tới chuyện thay thế Trụy Nguyệt Tiên tôn, thì phải gánh vác nhân quả Trụy Nguyệt Tiên tôn nặn thành. Nhưng cảm tình của Trọng Sương quá mức dây dưa phức tạp, những cái đó dày đặc tôn kính cùng thù hận, bình tĩnh mà xem xét, đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn thử giải thích, tính thử bình ổn sự căm ghét của thiếu niên, giảng hòa với y. Nhưng hiển nhiên, không phải một lần là xong.
Hắn thấy phiền. Chợt đổi thế giới mà đến đây, không muốn lại tiếp nhận thêm chuyện cuồng loạn nữa, không tiếp nhận tình cảm không liên quan đến hắn nữa.
"Sư tôn, đây là ý gì?" Trọng Sương nhìn thấy mỏi mệt trong mắt Lộ Thính Cầm, càng thêm bất an.
Lộ Thính Cầm giả điếc không nghe, bóng dáng cao ráo đi về gian chính.
Hắn khoác áo choàng thêu chỉ bạc, tóc đen dài bị gió thu thổi qua, chưa từng quay đầu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-tay-trang-roi-sao/1335728/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.