Kê Hạc ám chỉ Diệp Vong Quy, Diệp Vong Quy quay đầu nhìn về phía Lệ Tam, Lệ Tam trầm tư thật lâu, đang muốn mở miệng.
Lộ Thính Cầm thử nhấc tay. "Đệ... Có thể chứ?"
Mèo đen nhà Lệ sư huynh lưu tình khắp nơi, ăn cơm trăm nhà, đi ở tùy ý. Hắn tình nguyện trong việc cung ứng nuôi dưỡng, nhưng hiện tại có một cơ hội bày trước mặt, liệu hắn có thể nuôi được một con mèo sữa cho riêng mình không?
Tuy rằng con vật này có chút khoảng cách với mèo chân chính.
"Chậc." Kê Hạc đem nhãi con Nãi Quất bọc trong khăn tay, đưa tới trước mặt Lộ Thính Cầm, thuận tiện chọc chọc gương mặt Lộ Thính Cầm, "Đệ muốn nuôi à?"
"Theo đạo lý nên đến lượt, Ngũ sư đệ, nhưng mà..." Lệ Tam nghĩ đến thân thể Lộ Thính Cầm, do dự nói.
"Đến lượt đệ?" Lộ Thính Cầm kỳ quái hỏi. Sau nhiều lần như vậy, hắn đã có sức miễn dịch đối với loạt động tác nhỏ như véo má chọt mặt của Kê sư huynh, đều coi như không tồn tại.
Lòng bàn tay Diệp Vong Quy sáng lên linh lực màu xanh băng, nhẹ nhàng chụp trên người Nãi Quất. Thú nhỏ choáng váng co chân một chút, chép miệng, cơn chóng mặt nhìn qua đã thoải mái hơn nhiều.
Diệp Vong Quy khó xử nói: "Tuy rằng không xác định được tình huống, Ngũ sư đệ, tiểu thú này nếu là sư phụ đưa tới, rất có thể là sư muội mới của chúng ta."
Sư, sư muội?
Lộ Thính Cầm run lên. Cảm thấy hy vọng vừa mới ra đời đã vỡ toang.
"Ấn theo quy củ cũ, mỗi khi sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-tay-trang-roi-sao/1335724/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.