Khanh Chu Tuyết một mình lẻ loi ở lại Hạc Y Phong mấy ngày. Thuốc thang vô dụng, trò chuyện cũng vô dụng, chứng hoang tưởng của nàng dường như càng thêm nghiêm trọng.
Qua vài ngày, Lâm Tầm Chân và Bạch Tô cuối cùng cũng nghĩ ra cách thỏa hiệp --- thay phiên nhau dỗ dành nàng, nói Vân sư thúc thích sạch sẽ, y phục dù sao cũng cần phải giặt giũ.
Khanh Chu Tuyết muôn phần không cam lòng buông tay, Lâm sư tỷ vội vàng lấy lại, bịt mũi niệm thuật chú tẩy rửa, lúc này mới loại bỏ được mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Nửa tháng đầu nàng chưa từng bước chân ra khỏi phòng, mấy hôm nay, dưới sự khuyên nhủ ôn hòa của Bạch Tô, nàng cũng thỉnh thoảng ra ngoài sân ngồi một chút.
Mỗi lần nhìn cây trước sân, nhất là khi trời đổ tuyết, nàng luôn ngẩn người rất lâu.
Có vẻ như lại đang nhớ người xưa.
Tuyết trắng xóa phủ kín núi sông, mái tóc đen nhánh như mực tàu khói, yên bình buông xõa sau lưng sư tôn.
Vân Thư Trần không nói tiếng nào, đứng từ xa, chỉ để lại một bóng lưng thướt tha, là vẻ tao nhã vốn có.
Khanh Chu Tuyết nhìn bóng người dưới gốc cây, khẽ hỏi, "Sao người không quay đầu nhìn ta?"
Chớp mắt một cái, khi hoàn hồn lại, đã thấy mình ở gốc cây đó, sư tôn đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Khanh Chu Tuyết bỗng chốc hoảng hốt, đứng dậy, muốn đuổi theo.
Bạch Tô sư tỷ đang ngồi đọc sách bên cạnh giật mình, y quyển rơi xuống đùi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3681578/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.