Ngọn nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Đây là hố sâu còn sót lại sau khi khai thác hết linh mạch ở Thái Sơ Cảnh, ánh sáng nhập nhoạng liếm lên vách đá gồ ghề, lồi lõm. Nơi ánh đèn soi tới, tất cả đều là những tu sĩ bất động.
Không gian không lớn, miễn cưỡng nhét đủ người vào, thật sự có chút chật chội.
Bên cạnh mỗi thạch nhũ, mỗi chỗ dựa vào tường, luôn có một vòng người, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc tĩnh tọa. Ngoài ra, công pháp nhập môn của Thái Sơ Cảnh bị chất đống một cách cẩu thả ở một góc. Có đệ tử nội môn ngồi bên cạnh canh giữ, nếu có người mượn xem thì cần phải đăng ký danh tự.
Lâm Tầm Chân nắm ngọn nến trong lòng bàn tay, nàng khó khăn len qua khe hở. Nguyễn Minh Châu cầm danh sách đi ở giữa, cuối cùng là Bạch Tô sư tỷ đi theo sau.
Mặc dù linh mạch ở đây đã bị đào đi, nhưng linh lực còn sót lại vẫn cực kỳ dồi dào, đối với tu sĩ mà nói, nơi này thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.
Ba người các nàng cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Không bao lâu nữa, linh lực còn sót lại ở đây sẽ bị tiêu hao hết.
Nhưng không sao cả.
Thuốc được luyện từ linh quặng, một viên đủ để mỗi người duy trì tu luyện cả ngày lẫn đêm trong nửa tháng. Môn phái thống nhất phát, thống nhất quản lý --- chưởng môn cho rằng như vậy sẽ an toàn hơn.
Thấy đan dược trong tay hai nàng, đám đông xôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3679351/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.