Tiếp đó, Vân Thư Trần nhìn thấy Khanh Chu Tuyết che miệng ho khan một tiếng, bên môi chảy xuống một vệt đỏ tươi nhìn hơi rợn người.
"Đau không?"
Vân Thư Trần thu lại nụ cười, thần sắc bỗng lạnh nhạt.
Khanh Chu Tuyết lắc đầu.
Nhưng nàng thực sự không thể đối mặt với nàng ta nữa, nên đành phải quay đầu đi.
Vân Thư Trần bình tĩnh, mặc kệ nàng dần dần kéo dài khoảng cách với mình, kết quả da đầu Khanh Chu Tuyết bỗng đau nhói, nhìn lại thì thấy trong tay Vân Thư Trần, không biết từ lúc nào đã nắm lấy một lọn tóc dài của nàng. Còn khéo léo thắt nút với tóc của chính mình.
Vân Thư Trần dùng sợi nước ngưng tụ thành dao cắt một nhát, hai lọn tóc thắt nút cùng nhau rơi vào lòng bàn tay nàng.
Nàng trịnh trọng cất đi.
"Từ khi thành thân đến nay, ngươi còn chưa từng gọi ta một tiếng phu nhân."
Khanh Chu Tuyết sắc mặt lạnh nhạt, khô khan gọi một tiếng "phu nhân", hiển nhiên là không quen.
"Hai chữ này khó nói đến vậy sao?"
"Thôi vậy, ta vẫn thích nghe ngươi gọi ta là sư tôn."
Mỗi khi Khanh Chu Tuyết gọi nàng là sư tôn, luôn mang đến cho Vân Thư Trần một loại ảo giác, nàng có thể tùy ý đùa bỡn tiểu đồ đệ trước mắt này.
Kỳ thực cũng không hẳn là ảo giác. Trong nhiều việc nhỏ nhặt, Khanh Chu Tuyết luôn rất ôn hòa, không so đo với nàng. Nhưng trong một số việc lớn, ví dụ như tu luyện Vô Tình Đạo này, nàng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3678717/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.