Lần truyền đạo đầu tiên chỉ là một số phương pháp hô hấp, thứ mà Khanh Chu Tuyết đã từng học qua, không có gì đặc biệt. Thái Thượng Vong Tình tặng thêm cho nàng một quyển đạo kinh vô danh, bảo nàng mang về nghiên cứu.
Khanh Chu Tuyết ngự kiếm, kịp thời trở về Thái Sơ Cảnh. Từ xa, trên vách Nhất Mộng Nhai có một bóng hình xinh đẹp đang đứng.
Nàng theo gió đông ngàn dặm bay tới, tựa như muốn thổi tung lớp mây bụi trên tà váy thêu hoa văn chìm tối màu. Vừa đáp xuống đất, liền thấy tà váy lay động, hoa văn thêu cũng như sống dậy, sư tôn một tay ấn lên vai nàng.
Tay kia thì vòng qua sau gáy nàng.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy trước ngực bị siết chặt, nàng bị Vân Thư Trần ôm chặt, không một kẽ hở.
"Ta định đợi ngươi thêm một ngày nữa, nếu ngươi không đến." Vân Thư Trần cúi đầu, vùi mũi vào vai nàng, khẽ nói, "Ta sẽ đi gặp nàng ta."
Mà Khanh Chu Tuyết vào hoàng hôn ngày hôm đó, cuối cùng cũng trở về bên nàng.
Cơ thể Khanh Chu Tuyết cứng đờ trong giây lát, nàng chậm rãi ôm lại sư tôn.
"Đúng rồi, Thái Thượng Vong Tình..."
Khanh Chu Tuyết cụp mi xuống, nàng đột nhiên nâng mặt sư tôn lên, có chút vội vàng chặn môi nàng ta lại.
Một tia sáng le lói xuyên qua khe hở giữa môi hai người.
Khanh Chu Tuyết từ phía sau lưng vuốt ve, bàn tay đang ấn trên vai nàng nàng di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở eo, chậm rãi vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3676507/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.