Vân Thư Trần bỗng thấy cổ tay mình bị nâng lên, trên đó được đeo một chuỗi ngọc trai màu hồng nhạt. Ngón tay nàng khẽ động, màu sắc này thật hiếm thấy, đeo trên tay, làm nổi bật làn da trắng như ngọc.
Khanh Chu Tuyết cúi đầu, giúp nàng điều chỉnh độ chặt của chuỗi ngọc.
"Khanh nhi."
Ánh mắt nàng dõi theo mái tóc đen nhánh của Khanh Chu Tuyết, dừng lại trên hàng mi dài, rồi đến đôi môi đỏ hồng tự nhiên. Y phục trắng muốt như mây trải dài dưới thân nàng, thanh khiết như đóa sen trắng nở rộ.
Thật đẹp.
Vân Thư Trần nhìn nàng thật lâu, giọng khàn khàn: "Có phải ngày thường ta đã quản giáo quá nhiều, khiến ngươi chán ghét cuộc sống này rồi không?"
"Chuyện đại hội Vấn Tiên, tất cả đều do ngươi quyết định." Nàng nhắm mắt lại, dường như vẫn còn mệt mỏi, "Đi hay không đi, đều tốt cả. Ta sẽ không nói thêm gì nữa."
Hôm qua Khanh Chu Tuyết theo bản năng gạt tay Vân Thư Trần ra, tuy động tác không lớn, nhưng trước đây nàng chưa từng làm vậy.
Vân Thư Trần quả nhiên vẫn canh cánh chuyện này.
Thật ra sư tôn rất tỉ mỉ, từng trải hơn nàng nhiều, mọi việc đều có nàng sắp xếp tự nhiên là tốt rồi.
"Vẫn nên đi." Khanh Chu Tuyết nâng tay nàng lên một chút, rồi dùng hai tay khép lại, nắm lấy bàn tay kia, "Không có chuyện chán ghét gì cả. Hôm qua ta cố chấp với người, giận dỗi cũng chỉ vì sư tôn nhất quyết giấu ta."
"Vậy ngươi nghĩ về ta như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3647085/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.