Chương trước
Chương sau
Lại sẽ rực rỡ đến dường nào đây?

Chưởng môn ngẫu nhiên đến Kiếm Các để quan sát hậu bối luyện tập, vô tình liếc nhìn thấy Khanh Chu Tuyết.

Nàng đang múa kiếm, nhưng từ trong chiêu thức có thể mơ hồ nhận ra sự không yên lòng, phiền muộn sầu lo.

Chưởng môn quan sát thật lâu, sau đó lắc đầu và gọi nàng, "Nếu như mỗi một kiếm đều đâm không tới, dưỡng thành thói quen sẽ rất có hại, không bằng không luyện. Đi nghỉ ngơi đi."

Khanh Chu Tuyết hoàn hồn lại, mới nãy vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, không nhận thấy chưởng môn bước tới.

"... Vâng."

Nghe theo lời, nàng tra kiếm vào vỏ, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, vẫn mang theo một bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Bởi vì ngày thường trên mặt nàng không có nhiều sắc thái, cho nên căn bản là không thể giấu được gì. Trong lòng có tâm sự, nhìn một cái là ra ngay.

"Gần đây có chỗ gì không hiểu sao?" Chưởng môn vẫn luôn cảm thấy đứa bé này có điểm không thích hợp, cả người như cỏ úa mùa thu, buồn bã uể oải.

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, chỉ nói, "Đệ tử tối hôm qua ngủ không ngon."

Một sự đệ ở bên cạnh nói nhỏ, "Nàng đã ngủ không ngon liên tiếp một tuần rồi."

Chưởng môn nghe thấy vậy thì nhăn mày, thở dài, "Ngươi đi theo ta."

Khanh Chu Tuyết đi theo hắn vào chủ điện, chưởng môn cũng không ra vẻ trưởng bối mà rót cho nàng một chén trà. Khanh Chu Tuyết nhận lấy cầm trên tay, nói một tiếng cám ơn, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

"Có phải gần đây có chút khúc mắc với sư tôn của ngươi không?"

Nhắc đến tên Vân Thư Trần, ánh mắt của Khanh Chu Tuyết khẽ lay động, rất nhẹ. Chưởng môn nhìn thấy, trong lòng khẽ thở dài, "Ngươi không nói lời nào, bản tọa cũng không nhìn ra được gì. Hay là ---"

"Một lão kiếm tu cô độc, cùng với một tiểu kiếm tu cô độc tâm sự, thì có thể nói ra được cái gì?" Ngoài cửa bỗng vang lên một tràng cười, Khanh Chu Tuyết ngoái nhìn lại thấy Việt trưởng lão mặt mày hớn hở đang bước vào, tay che miệng.

Chưởng môn lùi lại một bước, cau mày, "Ngươi đến đây làm gì? Nếu muốn lãnh bổng lộc tháng sau, bản tọa khuyên ngươi không nên nhắc tới nữa."

"Sư huynh lòng dạ vẫn chưa đủ rộng rãi, chẳng giống như người đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió."

Việt trưởng lão liếc nhìn hắn, "Bản tọa ra tay, chỉ lấy một tháng thôi sao?"

"Ta muốn cả năm sau ~"

Nàng mở rộng lòng bàn tay, đặt trước mặt chưởng môn và lắc nhẹ.

"Một năm?" Chưởng môn không biểu lộ cảm xúc, "Sao ngươi không xuống núi cướp bóc đi?"

Ngay khi nói ra, hắn lập tức hối hận. Chỉ thấy Việt Trường Ca chắp hai tay lại, không biết từ đâu vung ra một chiếc khăn tay, dính đầy những giọt nước mắt không tồn tại, nức nở nói: "Sư muội tâm địa lương thiện, không nỡ làm hại bách tính dưới chân núi, ta không thể cướp bóc người khác, đành phải nửa đêm lén lút hạ độc chưởng môn, trói ngài mang đi làm tiểu quan nhi*, để vùi dập cái danh hiệu kỳ tài đệ nhất Thái Sơ Cảnh này."

(Tiểu quan nhi: Trai bao.)

"..."

Chưởng môn nhìn mặt của nàng, như thể nhìn thấy thứ ô uế nhất trần gian.

Nàng thấy chưởng môn vẫn thờ ơ, ném khăn tay đi, sấn gần lại một bước, "Lão chưởng môn, kẻ đi chân đất không sợ kẻ mang giày --- lão nương hiện tại đã cùng đường rồi, cướp bóc đốt giết việc ác bất tận, chỉ cần có thể đều sẽ làm."

Bả vai của Khanh Chu Tuyết khẽ nhúc nhích, đã bị Việt sư thúc đang cùng đường bí lối lôi qua, một con dao nằm ở giữa cổ nàng.

Việt Trường Ca cười lạnh một tiếng, vuốt ve khuôn mặt của Khanh Chu Tuyết, ra vẻ đáng tiếc mà nói, "Chưởng môn sư huynh, ngươi mà còn suy nghĩ nhiều nữa, thì tiền đồ tươi sáng của  sư chất này, tương lai hi vọng của kiếm tông sẽ lập tức hương tan ngọc nát. Thật là trời không có mắt mà."

Khanh Chu Tuyết lại nghe một tiếng truyền âm ở trong lòng, là thanh âm của Việt sư thúc, "Này, sao ngươi không kêu lên một tiếng đi?"

Thế là Khanh Chu Tuyết bình tĩnh nói, "Cứu mạng."

Vị chưởng môn nho nhã xưa giờ tức giận đến mức muốn thổ huyết, móc ra một túi đồ nặng trĩu ném về phía Việt Trường Ca, "Cầm lấy rồi cút khỏi tầm mắt của bản tọa càng xa càng tốt!"

Ngoài cửa điện có mấy tiểu cô nương thò đầu thò cổ, trông thấy sư tôn buông tay, lại quay người một cái, uyển chuyển đón lấy cái túi, ngón tay thon dài khéo léo giữ lấy dây buộc, lắc lắc vài cái, cả người bỗng chốc sáng rỡ hẳn lên.

Các nàng cùng nhau reo hò, vỗ tay liên hồi, lóc cóc chạy lại gần mấy bước đến gần Việt Trường Ca, hạ giọng thì thầm, "Sư tôn, muốn ăn trái cây."

Sắc mặt chưởng môn u ám, trong lòng cảm thán sư môn bất hạnh, cuối cùng giả vờ như không nghe thấy. Việt Trường Ca cất túi tiền vào, mặt mày hớn hở xoa đầu bọn trẻ, đang chuẩn bị tiêu sái rời đi.

Bỗng nghe được sư huynh nói từ phía sau, "Khoan đã."

"Đứa trẻ này gần đây có chút tâm sự, ngươi thích vui chơi như vậy, cũng nên đưa nó đi theo một chút."

"Ồ?" Việt Trường Ca dừng bước, vừa mới lừa được chưởng môn một khoản, lúc này cũng không tiện từ chối.

Vì thế nàng liếc nhìn Khanh sư chất vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, cười khẽ, "Là một chút tâm tư của nữ nhi gia sao?"

Tâm tư của nữ nhi gia, có lẽ phải cần nữ nhân khác để giải đáp.

Chỉ có điều sự tịch liêu thì càng khó giải.

Mấy ngày nay Vân Thư Trần vẫn luôn cảm thấy trên đỉnh núi quá mức thanh tịnh, gió thổi trên ngọn cây, chim chóc hót vang, ngoài những âm thanh đó ra thì không còn tiếng người.

Có lẽ vì mấy ngày nay đồ nhi chưa từng xuất hiện nói với nàng một lời nào, giống như hòn đá chìm vào trong nước, ngay cả khi rơi xuống cũng yên tĩnh không hề gây nên tiếng động.

Nếu như các nàng không cùng ngủ chung một phòng, thì rất hiếm có cơ hội gặp được nhau, có thể hàng mấy tháng liền không đụng mặt được một lần.

Bởi vì quỹ đạo sinh hoạt vốn khác biệt, điều này khiến Vân Thư Trần giật mình nhớ lại khi Khanh nhi còn nhỏ, lúc đó các nàng còn chưa thân cận như bây giờ.

Nàng ngồi một mình ở trong đình, hôm nay rảnh rỗi lại cũng không ngủ được, thế là liền tìm đến một nơi rộng rãi, trải rộng trang giấy tuyên ra, bắt đầu chấp bút vẽ tranh.

Sau một vài nét mực, màu sắc của dãy núi phương xa đã hiện lên rõ ràng. Để lại một vài chỗ trống, những đám mây và sương mù xung quanh đã nhìn giống như thật.

Thời điểm này trời đã dần vào hạ, màu hoa đỏ khắp nơi. Màu sắc càng nhiều, khi vẽ cũng sẽ càng trở nên rực rỡ.

Tuy nhiên Vân Thư Trần lại không thích nhiều màu sắc như vậy, nàng thích một trời đông trắng xóa hơn, sạch sẽ mà thanh khiết.

Chính bởi vì lý do như vậy, dù là thân thể yếu đuối không chịu nổi lạnh, nàng vẫn quyết định chọn định cư ở Hạc Y Phong phủ đầy gió tuyết và mưa bay.

Nàng cũng chỉ muốn giết thời gian nên không quan trọng là vẽ cái gì, đều dựa theo suy nghĩ của mình mà hạ bút. Vẽ xong non nước đất trời, lại cảm thấy như cảnh vật này có chút tịch liêu, vậy là lại họa thêm một nữ tử.

Nàng không muốn vẽ Khanh Chu Tuyết, kết quả là càng vẽ càng thấy giống, dường như là chỉ cần cán bút khẽ di chuyển thì ký ức lại thi nhau ùa về.

Cuối cùng không còn cách nào trốn được, liền bắt đầu tỉ mỉ nhớ về mặt mày và dáng người của đồ nhi, miêu tả lại hình dáng lúc nàng múa kiếm.

Những bông tuyết lớn vấn vít xung quanh mũi kiếm của nàng, lia mắt dọc theo lưỡi kiếm sắc lẻm là tư thế thanh thoát và siêu phàm, như thể nàng hoàn toàn cô độc trên thế gian. Giữa không gian giữa trời và đất, nàng thật sự giống một con hạc tiên đã thành tinh chuẩn bị vươn cánh bay lên.

Sau vài năm nữa nàng sẽ lại càng trưởng thành hơn.

Ngòi bút của Vân Thư Trần không biết mực đã chảy ra từ bao giờ.

Lại sẽ rực rỡ đến dường nào đây?

Nghĩ như vậy nhưng trong lòng nàng cũng không vui vẻ lắm, đương nhiên cũng không phải là khó chịu. Giống như là đổ gia vị vào, chế biến ra một bát cháo nhão nhoẹt, ăn vào khiến lòng người ngổn ngang cảm xúc.

Sau lưng bỗng nhiên bay đến một mùi rượu nồng đậm, Vân Thư Trần buông bút trong tay xuống, quay người nhìn lại rồi trở nên sửng sốt.

Việt Trường Ca đang đi tới từ cách đó không xa, vác một bóng người mặc đồ trắng trên thân, nàng đang vất vả đỡ cái người say khướt này, đẩy về phía Vân Thư Trần ở phía bên kia, "Ngươi mau đến đây, đỡ lấy nha đầu này với."

Sắc mặt Vân Thư Trần lạnh lẽo, giơ tay làm một cái pháp quyết, nước mau chóng tụ lại thành dây, bện vào nhau chằng chịt như một cái lưới bao trọn lấy Khanh Chu Tuyết, đưa nàng về bên cạnh mình.

Nàng giơ tay chạm vào mặt đồ nhi, chỉ cảm thấy nóng hôi hổi, hiện tại đã uống đến bất tỉnh nhân sự.

"Việt Trường Ca."

Nàng lạnh lùng nói, "Ngươi chuốc say đệ tử của ta tới mức này, là có ý gì?"

"Vốn dĩ là muốn mượn thứ trong chén để nàng có thể thoải mái mà nói ra, không ngờ vừa uống đã gục, thật sự nhàm chán."

"Ngươi không biết mấy ngày nay tiểu đồ nhi của ngươi như bị bắt mất hồn vía sao?" Việt Trường Ca chăm chú nhìn vào mắt của Vân Thư Trần, nàng chỉ nhìn Việt Trường Ca một cái, sau đó ánh mắt chuyển xuống dưới ngắm nhìn Khanh Chu Tuyết đang ngủ mê man.

"Ngay cả đồ cổ như lão chưởng môn mà cũng nhìn ra được điểm không thích hợp."

Nàng cười lên một tiếng, mang theo vẻ ranh mãnh, quay đầu chắp tay rời đi, khẽ thở dài, "Việt sư thúc đối xử tốt với nàng, chưởng môn lại càng tốt hơn, cuối cùng cũng vẫn không so được với một câu nói dịu dàng của sư tôn nàng --- giao lại cho ngươi."

Vân Thư Trần liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng, linh lực không biết đã triệt tiêu từ lúc nào, hóa thành những giọt nước tí tách rơi xuống khe đất. Cả người Khanh Chu Tuyết mềm nhũn mà ngã vào lòng nàng.

Đợi đến khi Việt Trường Ca rời đi.

Nàng nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Khanh Chu Tuyết, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên lại khẽ mỉm cười một cái.

"Khanh nhi luôn luôn là... trong lúc vô tình lại khiến người ta tức giận." Nàng quấn quấn bên tóc mai của người kia, nhẹ thở dài, giống như là đang nói cho bản thân mình nghe, "Nhưng suy cho cùng, cũng không phải là lỗi của ngươi."

Tay của nàng trượt xuống, nhéo nhéo hai gò má của đồ nhi, cảm giác rất thích. Xoa xoa hồi lâu, lại nâng người ngồi dậy một chút, chậm chậm mà níu chặt eo của Khanh Chu Tuyết.

Đã lâu chưa ôm chặt như này.

Khi Vân Thư Trần ôm chặt lấy nàng, sự trống rỗng khó tả trong tim bỗng nhiên được lấp đầy.

"Sư tôn... đang nói gì vậy?"

Bên tai vang lên một tiếng thì thầm, Vân Thư Trần lấy lại tinh thần, hơi lỏng tay ra, cúi đầu nhìn, "Tỉnh từ lúc nào vậy?"

Khanh Chu Tuyết khẽ động đậy, nghiêng đầu, nheo mắt cố đứng dậy. Rượu ủ lâu năm của Việt trưởng lão thật lợi hại, mấy chén xuống bụng, nàng giờ đây cảm thấy đất ở trên trời, trời ở dưới đất, chân thì chẳng biết ở đâu, người nhẹ bẫng như quỷ hồn không chạm đất.

Vân Thư Trần cũng đứng dậy, đỡ lấy bóng người đang lảo đảo kia, bất đắc dĩ nói, "Uống đến mức này rồi còn muốn một mình đi đâu?"

Gương mặt như băng tuyết của cô nương kia đã bị ửng hồng, nàng xoa huyệt thái dương, rõ ràng là đau đầu dữ dội, nhìn thoáng qua Vân Thư Trần rồi đưa tay chỉ ra sau, "Tắm rửa."

"Không nên tắm sau khi uống rượu."

Vân Thư Trần dùng ngón tay cái xoa lên ngón trỏ, cổ tay khẽ lật, cố gắng dùng thuật pháp để loại bỏ mùi rượu trên người nàng, nhưng Khanh Chu Tuyết không chịu thua, bước những bước chân mềm nhũn nhưng nhất định phải đi về phía bồn tắm.

Nàng tương đối bất đắc dĩ, "Ngươi thật sự muốn đi sao?"

Đáp lại nàng chỉ có những bước chân kiên định lạ thường của đồ nhi đang say khướt.

Vân Thư Trần luôn cảm thấy lần này nàng không giống như ngày hôm đó - cũng say rượu, nhưng ngày hôm ấy lại yên tĩnh và ngoan ngoãn. Ôm đâu là đâu, sư tôn nói cái gì là cái đó, sao hiện tại lại bướng bỉnh như vậy.

Khanh Chu Tuyết được Vân Thư Trần đỡ bằng một tay, mắt nhắm nghiền, không lâu sau liền cảm nhận được hơi nước nóng ẩm.

Nàng lúc này mới thoải mái, một tay sờ soạng trên eo thật lâu, cuối cùng cũng tìm được dây thắt lưng, nhân lúc còn chút men say, liền kéo hẳn ra.

----------Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tuyên bố, lần say rượu này có hiệu quả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.