Thực sự là Văn Khúc tinh quân giáng trần!
Lời nói vô tâm của Vân Thư Trần lại thật sự khiến tiểu đồ đệ ít nói nhà nàng gặp may mắn. Từ xưa đến nay, thời thế tạo anh hùng, ba ngày sau, Khanh Chu Tuyết gần như đã tự bỏ cuộc mở đề bài ra --- đề bài này rất hay, đó là viết về những người xung quanh, nếu vậy thì tương đối rộng.
Sư tỷ sư muội huynh đệ đồng môn của nàng đều đã ở rất lâu tại tiên sơn, phụ mẫu người nhà đã nhiều năm chưa gặp. Mỗi ngày nhìn thấy thường xuyên nhất, đều là đồng môn, mấy vị trưởng lão, chưởng môn.
Ba nén hương đốt xong, nộp bài thi.
Hội nghị vào mỗi buổi sáng là truyền thống của tổ tiên Thái Sơ Cảnh, cho dù không có chuyện gì quan trọng cũng vẫn phải theo lệ mà tiến hành. Các trưởng lão sau khi quan tâm xong kế sinh nhai của tông môn, ngẫu nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm.
Vào thời điểm này trong năm, chưởng môn sẽ luôn luôn mang đến một vài bài thi của các đệ tử, tóm lại là chỉ có hai thái cực, hoặc cực kém hoặc cực tốt. Để cho sư tôn của bọn hắn mở rộng tầm mắt, cũng là mang đến tiếng cười cho buổi trà dư tửu hậu.
Đề bài này xem như dễ dàng, rất nhiều người viết về sư tôn của mình. Thí dụ như Nguyễn Minh Châu, ca tụng Chung trưởng lão lên tới tận mây xanh, dời non lấp biển không gì không làm được, độ ách chúng sinh công đức viên mãn, cực kỳ khoa trương, người bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3553546/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.