Trái tim không ngủ yên
Mặt dây chuyền trông khá nhỏ, kỳ thật là do kỹ nghệ của Khanh Chu Tuyết chưa tới nơi tới chốn, nơi này mẻ một miếng, nơi kia gọt lẹm một chỗ, cuối cùng phải chỉnh lại thành phẩm cho nhỏ hơn.
Cũng may mà sau khi trải qua tám tháng rèn luyện, đã trở nên rất tinh xảo đẹp mắt.
Vân Thư Trần nắm lại tay của nàng, trên đôi tay trắng nõn đó ngoại trừ vết chai vì luyện kiếm, còn có một vài vết sẹo do dao khắc lưu lại. Bây giờ đã mờ nhạt đến mức gần như nhìn không ra, có lẽ là đã qua một thời gian dài rồi.
"Tự mình khắc sao?" Vân Thư Trần buông tay nàng xuống, viên ngọc trong lòng bàn tay hơi cộm lên do những nét điêu khắc tinh xảo, còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Khanh Chu Tuyết gật đầu, "Ta biết sư tôn có thói quen luôn luôn đi dạo ở đây, bởi vậy đã ở đây chờ người."
Sự thật là Vân Thư Trần cũng không quá nhớ rõ ngày sinh nhật của mình, ước chừng là một ngày mùa đông. Nàng cũng từng vài lần mừng sinh nhật lúc còn nhỏ, từ đó về sau không còn nữa.
Cũng không biết đồ nhi như thế nào mà tìm hiểu được chuyện này, xem ra thời gian rảnh rỗi của nàng cũng không ít.
Tuy vậy thời gian rảnh rỗi đều chú tâm lên người của mình. Vân Thư Trần rũ mi mơn trớn cánh hoa sen bé nhỏ kia, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
"Khanh nhi tay nghề thật khéo." Nàng cất mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3540958/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.