Vùi mình vào chăn đệm của sư tôn hít một hơi thật sâu 
Kể từ đêm đó về sau, xuân ý dần dần dày thêm, gió thổi ấm áp hơn. Giường của Vân Thư Trần đã không cần mượn người để làm ấm nữa, Khanh Chu Tuyết dọn về phòng của mình ngủ lại. 
Nụ hôn trên trán dưới ngọn đèn ngày ấy, phảng phất như chỉ là ảo giác. 
Khanh Chu Tuyết thỉnh thoảng xoa xoa vào chỗ đó. 
Sau đó ngẫm nghĩ. 
Nàng bỗng nhiên phát hiện ra, nếu như không cùng ngủ một chỗ vào ban đêm, nàng và sư tôn cơ hồ không có điểm giao thoa. Mỗi ngày đụng phải nhau trong đình viện, nói chuyện phiếm một hai câu, sau đó ai làm việc người nấy. 
Xét tại thời điểm hiện tại, thì việc này cũng không có gì là không tốt. Khanh Chu Tuyết đúng lúc là cũng đang có một chút việc cần hoàn thành. 
Nàng ngồi trong phòng của mình, tay cầm một khối ngọc nhỏ, dùng dao khắc từng chút từng chút một. Trên bàn bày ra một bản phác thảo, nàng thỉnh thoảng dừng nhìn một lúc, đối chiếu với hình dáng ban đầu trong tay của mình. 
Lần đầu làm chuyện này cũng khó mà mười phân vẹn mười được, nàng chỉ dùng vật liệu thông thường luyện tập để tìm cảm xúc. Trên giá sách có một viên ngọc thạch trắng noãn như mỡ dê nhìn chất lượng là biết thượng hạng, rất hiển nhiên đây mới là đích đến của nàng. 
Điêu khắc cái này nhìn tưởng như đơn giản, kỳ thực lại rất tốn công phu, tay nàng phồng rộp lên như muốn chảy máu. Cánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3539118/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.