Có lẽ điều khó khăn nhất trên đời là làm lại từ đầu 
"Khách quan, đến cầu kiếm sao?" 
Không khí có mùi ẩm mốc như đã lâu không có ánh sáng mặt trời chiếu đến. Ông chủ âm thanh khàn khàn hỏi. 
Câu hỏi này có chút kỳ quái. Đây là con phố buôn bán sầm uất nhất ở đảo Bồng Lai, người tới đều là có nhu cầu mua bán, một tay trao tiền một tay lấy hàng. Cớ sao lại nói là "Cầu"? 
Đây chỉ là một nam nhân trung tuổi bình thường, Khanh Chu Tuyết không nhìn thấy tu vi trên người của hắn. 
Ông chủ quan sát Vân Thư Trần giây lát rồi chuyển qua Khanh Chu Tuyết, "Nơi đây chỉ có một vị kiếm tu." 
Hắn cúi người xuống, tìm kiếm phía sau một chồng đồ. Cuối cùng lấy ra một cái hộp gấm đưa cho nàng. 
Vân Thư Trần nhận lấy và mở ra xem, thân kiếm nằm trong hộp tỏa ra ánh sáng. 
Nhưng nàng lại nói, "Kiếm này chưa đủ tốt." 
Đẩy hộp gấm trở về, nàng thản nhiên, "Người không phải là người thường, nhưng kiếm lại tầm thường. Còn thanh nào khác không?" 
"Không có cái gì gọi là tốt hơn." Lão bản sắc mặt vẫn như thường, "Kiếm tu chân chính không quan trọng dùng cái gì, mỗi một cành cây ngọn cỏ, hoa rơi lá rụng đều là kiếm. Nếu như không thể ngộ đến điểm này, thì e rằng cũng không xứng với một thanh kiếm tốt." 
"Các hạ trong lòng đã có sẵn mục tiêu, chi bằng hãy nói thẳng ra." 
Vân Thư Trần mỉm cười, "Danh kiếm Thanh Sương." 
Ông chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3539097/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.