Chương trước
Chương sau
Tiếng nói chuyện đã ngừng lại, các quan viên trong điện nhìn về phía có giọng nói truyền tới, trên mặt bọn họ xuất hiện biểu cảm không thể tin được.
Một nam nhân mặc quan phục màu đỏ tiến vào từ trong sân.
Mỗi một bước đi của ông đều đang bước đi trên đầu quả tim của những người này.
Không phải nói Phương Quân đã chết sao? Vậy thứ xuất hiện ở trước mặt bọn họ là cái gì? Người hay là quỷ? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?......
Một đống câu hỏi chạy qua đầu óc bọn họ nhưng không có ai giải đáp giúp bọn họ, thậm chí còn có người thử nhìn xem Phương Quân có có bóng hay không, lúc nhìn thấy bóng của ông bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Là người thì dù sao cũng tốt hơn quỷ.
"Hình như các vị không chào đón bản quan?" Phương Quân lập tức che giấu biểu cảm vui vẻ trên mặt, phát ra vẻ không giận tự uy.
"Sao lại vậy chứ?" Quan viên đầu tiên kịp phản ứng lại, ông ta miễn cưỡng cười cười, "Chỉ là chúng ta không ngờ Phương đại nhân đột nhiên lại tới đây."
"Đúng vậy," Phương Quân tán đồng gật đầu, thế nhưng lời nói tiếp theo lại như một hòn đá treo lên trong lòng bọn họ, "Một người đã chết sao có thể xuất hiện trong buổi 'tiệc mừng' của các ngươi chứ?"
"Sao Phương đại nhân lại nói như thế, sao chúng ta có thể......"
Phương Quân phất tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời, ông đi vào trong giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
"Các ngươi thật sung sướng ha, nếu trên đường bản quan tới đây không thấy cảnh Túc Bắc gặp nạn hạn hán thì cũng đã nghi ngờ tin tức đó là tin đồn bậy bạ, triều đình không nhận được tin tức Túc Bắc gặp hạn chẳng lẽ là vì các vị đại thần không cảm thấy Túc Bắc đang có thiên tai?"
Mỗi khi Phương đại nhân nói ra một câu thì gương mặt của mấy người ở đây lại càng khó coi thêm một chút, bọn họ đang ở Túc Bắc nên sao bọn họ lại không hiểu tình hình của Túc Bắc chứ, chẳng qua bọn họ mang suy nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ gặp may nên mới không báo tin tức cho triều đình.
Bọn họ đã kéo dài lâu như vậy nên cũng không để bụng chuyện kéo dài thêm mấy ngày nữa, dù sao người chịu đói cũng không phải bọn họ.
Phương Quân không cần hỏi cũng đã biết bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, ông cũng không định hỏi bọn họ cái gì ở đây, dù sao triều đình cũng đã ghi lại những việc làm sai trái và những tổn thất bọn họ gây nên rồi.
"Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy đâu, Phương đại nhân có biết mình đang nói cái gì không?" Người ngồi ở vị trí trung tâm đứng lên, trên mặt lộ vẻ bực bội.
Tuy trong lòng hắn hơi bất an nhưng hắn không thể thể hiện ra bên ngoài, hơn nữa tai mắt của hắn đã trải rộng khắp Túc Bắc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể có chuyện hắn không nghe được chút tiếng gió* nào. (Ẩn dụ của thông tin:)).
Giờ phút này, hắn đã tự động bỏ qua chuyện Phương Quân đột nhiên xuất hiện mà hắn cũng không hề nhận được chút tin tức nào.
"Hầu đại nhân bị nói trúng tâm tư nên thẹn quá hoá giận sao? Trước kia bản quan vẫn không thể hiểu nổi nhưng bây giờ thì hiểu rồi, nếu mỗi ngày đều chỉ nhìn thấy và nghe thấy những thứ này thì cũng khó trách các ngươi không nhìn thấy xác của người chết đói nằm khắp nơi ở ngoài kia, Hầu đại nhân nói xem có phải như thế không?" Phương đại nhân đứng ở phía dưới, ông nhìn thẳng về phía Hầu đại nhân đang ăn mặc đầy hoa lệ kia.
Đáy mắt của Phương Quân đang ẩn giấu một ngọn lửa, đó là sự phẫn nộ, tuy ông không thể hiện tâm trạng ra bên ngoài nhưng quả thật giờ ông đang rất phẫn nộ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này.
Ao rượu rừng thịt, tận hưởng sung sướng một cách xa hoa và lãng phí, ngay cả người có tư cách hưởng thụ nhất là bệ hạ cũng chưa chắc dám làm vậy, vậy mà sao bọn họ lại dám?
Dường như Hầu đại nhân bị ánh mắt của Phương Quân dọa sợ nên ông ta không dám đối mặt với Phương Quân: "Phương đại nhân cứ nói đùa, bản quan đang ở Túc Bắc, sao bản quan có thể làm như không thấy đối với tình hình của Túc Bắc chứ? Hôm nay mở tiệc cũng là vì thấy tình hình của Túc Bắc đã khá hơn, muốn để cấp dưới vẫn luôn căng thẳng thư giãn một chút."
"Thật sao?" Đột nhiên Phương đại nhân cười rồi nói, "Thật sự không phải là vì đã diệt được một hòn đá cản đường như bản quan sao?"
Hầu đại nhân cũng không ngờ Phương Quân lại nói thẳng như vậy, biểu cảm của ông ta thay đổi, ông ta nhìn vào một góc trong toà điện rồi phất tay, dù Phương Quân làm thế nào để chạy thoát khỏi bọn họ đi nữa thì nếu ông ta tới đây một mình thì ông ta cũng chỉ có thể dùng máu của mình để góp vui cho bọn họ.
Thế nhưng Hầu đại nhân đợi cả nửa ngày mà trong điện vẫn an tĩnh như cũ, ca vũ đã dừng lại từ lâu nhưng người ông ta sắp xếp vẫn chưa có hành động nào.
Sao lại thế này?
Hầu đại nhân luống cuống.
Ông ta bước đến trước mặt Phương Quân rồi lạnh lùng hỏi: "Ông đã làm cái gì?"
Cuối cùng thần kinh bị cồn làm cho tê mỏi cũng đã tỉnh táo lại một chút, ông ta nhớ lại những chuyện kì lạ như việc ông ta rõ ràng đã sắp xếp người ở bên ngoài nhưng vì sao lúc Phương Quân tiến vào ông ta lại không hề nghe thấy tiếng thông báo, lại ví dụ như việc Phương Quân rõ ràng đã chết nhưng bây giờ lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, trước đó ông ta chưa từng nghe thấy tin tức này....
"Lời này nên để bản quan hỏi ngươi mới đúng chứ?" Phương Quân lạnh lùng nói, "Hầu đại nhân, ngươi đã làm cái gì? Bệ hạ giao Túc Bắc cho ngươi là để ngươi trơ mắt nhìn dân chúng Túc Bắc chết đói sao?!"
"Hoá ra ngươi không chết," Hầu đại nhân cười ha hả, "Nhưng chỉ một mình ngươi tới đây thì làm được gì cơ chứ, đối với bản quan mà nói việc bị mắng vài câu cũng không đau không ngứa gì. Ngược lại là ngươi, Phương đại nhân à, ngươi xông vào đây lúc này chẳng khác nào đang chui đầu vào lười, bản quan thật sự muốn xem xem lần này ngươi làm thế nào để trốn được?"
"Người đâu, người này giả mạo quan viên của triều đình, mau đưa ông ta ra ngoài rồi nhốt lại cho bản quan!" Hầu đại nhân ngoài mạnh trong yếu hét.
"Không cần giãy giụa nữa đâu Hầu đại nhân," Tuân Triều sửa sang lại quần áo rồi thong thả đứng lên, "Sao đại nhân lại phải tự lừa mình dối người như vậy, dù ngài có kêu như thế nào đi nữa thì những người ngài sắp xếp cũng sẽ không xuất hiện đâu."
"Ngươi cũng lừa bản quan sao?" Hốc mắt Hầu đại nhân như sắp nứt ra, "Bản quan tự thấy mình cũng đối xử tốt với ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?!"
"Đúng vậy, đại nhân đối xử với ta rất tốt nhưng trước tiên ta là con dân của Đại Hoàn rồi tiếp đó mới là quan viên cấp dưới của ngài, à, cũng không đúng, ta là quan viên của Đại Hoàn, đại nhân cũng nên nhận ra rằng Túc Bắc là của Đại Hoàn, mà Đại Hoàn không phải là đồ thuộc quyền sở hữu của đại nhân."
"Bản quan nói mà, bản quan đã cố ý dặn dò chuyện không được để lộ tin tức Túc Bắc gặp hạn ra ngoài, hoá ra là ngươi, ngươi là người báo tin cho triều đình đúng không?"
Tuân Triều không phủ nhận.
Các quan viên khác bị cảnh tưởng này làm cho đần người, bọn họ ngơ ngác nhìn ba người bọn họ giằng co với nhau.
"Bản quan nên nghĩ ra chuyện này từ sớm, ngươi là người mà ngài ấy để lại, sao có thể trung thành với Túc Bắc được chứ?" Hầu đại nhân lẩm bẩm.
"Đại nhân sai rồi, từ trước đến nay hai thần vẫn luôn trung thành với Túc Bắc, chỉ là đại nhân đã thay lòng mà thôi." Tuân Triều phản bác lại mà không thèm nể tình.
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, Tuân Triều và Phương Quân nhìn nhau, bọn họ biết Túc Bắc quân đã tới rồi.
Phương Quân không hành động cùng Túc Bắc quân, ông tới sớm hơn bọn họ một chút, ông đi cùng vài Ẩn Long Vệ nên mấy người canh giữ bên ngoài đã bị Ẩn Long Vệ âm thầm giải quyết, ông muốn tiến vào đây một mình trước, nếu có chuyện gì ngoài dự định thì ông sẽ nhắc nhở những Ẩn Long Vệ đang ẩn nấp ở bên ngoài để bọn họ kêu Túc Bắc quân thay đổi kế hoạch, còn nếu kế hoạch được thực hiện bình thường thì Túc Bắc quân sẽ tới đây trong vòng nửa canh giờ tới.
Lúc ông tiến vào trong điện thì đã quan sát tình hình ở bên trong, sau khi quan sát xong ông sẽ dựa vào đó để nhắc nhở Ẩn Long Vệ đang ở bên ngoài xem có tiếp tục thực hiện kế hoạch hay không.
Sau khi Túc Bắc quân tiến vào trong điện, biểu cảm của Hầu đại nhân mới hoàn toàn thay đổi: "Các ngươi liên hệ với Túc Bắc quân từ lúc nào?"
Từ trước đến nay sự tồn tại của Túc Bắc quân vẫn luôn là một cái gai trong lòng Hầu đại nhân, nếu một lực lượng mạnh mẽ như thế làm việc cho ông ta thì ông ta sẽ rất vui, thế nhưng nếu lực lượng này không chịu để mình sử dụng thì sao?
Sẽ chỉ khiến người ta nghẹn họng mà thôi.
Sự tồn tại của Túc Bắc quân lúc nào cũng đang nhắc nhở ông ta rằng ông ta vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân thật sự của Túc Bắc, như thế thì sao một người đã coi Túc Bắc như là vật trong tay như ông ta có thể chấp nhận được chứ?
Mấy năm nay, ông ta đã rất nỗ lực để xếp người của mình vào Túc Bắc quân, cho đến hiện tại thì có thể nói nó vẫn rất có hiệu quả, ông ta không muốn thông báo chuyện Túc Bắc gặp hạn cho triều đình cũng là vì muốn kéo dài thời gian, mượn cơ hội này để có thể nắm giữ được Túc Bắc quân, chờ lúc Túc Bắc quân đã nằm trong tay ông ta, ông ta cũng có thể xin triều đình giúp đỡ.
Dù sao cũng là cả đống tiền và đồ đạc, hơn nữa lại còn được cho không nên đương nhiên ông ta không muốn buông tha nó một cách dễ dàng.
"Chuyện này không phiền Hầu đại nhân nhọc lòng," Phương đại nhân gật đầu với người cầm đầu của Túc Bắc quân rồi nói, "Mang toàn bộ đi đi."
Những người này vẫn bị nhốt ở phủ họ đã từng chiếm cứ, chẳng qua lúc này nơi bọn họ phải ở là nhà tù âm u và ẩm ướt.
Phương Quân đã xử lý xong mọi chuyện, ông đang định nói cái gì đó thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, ngã nhào về phía trước.
"Phương đại nhân!" Tuân Triều muốn giữ người lại theo bản năng nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, lúc hắn phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Vẫn may, người cầm đầu của Túc Bắc quân tay mắt lanh lẹ nên đã kịp đỡ người lại, không để Phương đại nhân ngã trên mặt đất.
"Nhanh lên, mời Ngô thái y tới đây."
Tuân Triều kêu sai vặt của mình đi mời người rồi cười khổ, chắp tay với người cầm đầu Túc Bắc quân: "Cảm ơn Vệ tướng quân đã giúp đỡ, tiếp theo chắc còn phải phiền tướng quân phí tâm."
"Phương đại nhân bị......"
"Đại nhân đang bị thương, lần này ông ấy cố gắng chống đỡ để hành động, lúc ấy vì sợ bị người của Hầu đại nhân phát hiện nên ngài ấy cũng không dám tìm đại phu mà chỉ có thể xử lý qua loa. "
Cũng may Ngô thái y vừa tới chủ thành hai ngày trước nên chỉ một lát sau, ông đã đi vào trong phủ.
Sau khi xử lý miệng vết thương và băng bó cho Phương đại nhân xong, Ngô thái y vẫy tay: "Cũng may trong người Phương đại nhân không bị ảnh hưởng gì nhiều, ta sẽ viết phương thuốc ra, uống rồi nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được."
Tuân Triều đang canh giữ ở một bên nghe thế liền nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng tham gia vào kế hoạch ám sát, nếu Phương đại nhân thật sự xảy ra chuyện gì thì lương tâm của hắn cũng khó mà an ổn.
Lần này sổ con được truyền tới tay Thương Quân Lẫm rất nhanh, đi kèm với sổ con thì còn có thư của phía Túc Bắc quân và thư Tuân Triều viết.
Cũng là lúc này, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm mới biết được chuyện Phương Quân bị thương.
Tin tức trong sổ con được chuyển đổi theo hình thức mật mã và được truyền tới tay Thương Quân Lẫm, triều đình sẽ cũng sẽ nhận được tin tức nhưng vẫn sẽ chậm hơn bọn họ một bước, không có sự cản trở của Hầu đại nhân và mấy quan viên kia nên sổ con của Túc Bắc cũng có thể đến tay của thiên tử như thường.
"Cũng may bệ hạ đã âm thầm sai Ẩn Long Vệ đi bảo vệ Phương đại nhân, tính cả lần này nữa thì Phương đại nhân cũng đã bị ám sát rất nhiều lần, mấy người đó đúng thật là không chịu từ bỏ âm mưu." Thẩm Úc thở dài.
"Phương Quân có thể trở thành vấn đề lớn đối với bọn họ nên đương nhiên bọn họ sẽ không chịu buông tha ông ấy một cách dễ dàng, Ẩn Long Vệ đã tra được thêm rất nhiều tin tức mới, bọn chúng cũng liên quan đến cái chết vô duyên vô cớ của các quan viên khác." Giọng nói của Thương Quân Lẫm trở nên lạnh lùng.
"Bệ hạ tính xử lý bọn họ thế nào? Là áp giải về kinh hay là xử lý ở Túc Bắc luôn?" Có rất nhiều quan viên bị bắt trong vụ này, hơn nữa lại còn liên quan đến rất nhiều chuyện, nếu muốn áp giải mấy người này trở về kinh thành thì chỉ sợ trên đường đi sẽ dễ xảy ra biến cố.
"Trẫm không định đưa bọn họ trở về, để cái chết của bọn họ an ủi những người đã bỏ mạng ở Túc Bắc đi, bọn họ ở trên trời có linh thì cũng sẽ được an lòng."
"Như thế cũng tốt, chúng ta nên công bố hành vi phạm tội của bọn họ trên khắp Đại Hoàn, còn về chuyện lan truyền lời đồn kia thì sao, bệ hạ đã biết ai là người đứng sau chưa?"
"Sắp tới sẽ biết." Mồi đã được thả, chỉ còn chờ cá lớn cắn câu thôi.
"Bệ hạ tính khi nào xử lý mấy người phạm tội ở Túc Bắc đây?" Thẩm Úc dựa vào người Thương Quân Lẫm rồi cọ cọ.
"A Úc có ý tưởng gì sao?" Thương Quân Lẫm giơ tay lên sờ mặt của Thẩm Úc.
"Bệ hạ đợi đến mười ngày sau rồi xử lý đi, hoặc ít nhất thì người đầu tiên bị hành hình sẽ bị hành hình vào ngày đó."
Thật ra nếu như thế thì có chút gấp nhưng Thương Quân Lẫm cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ lên tiếng đáp ứng "Được".
"Bệ hạ không hỏi ta vì sao ta lại muốn chọn ngày đó sao?" Thẩm Úc xoay người, nhìn Thương Quân Lẫm bằng ánh mắt lấp lánh.
Tác giả có lời muốn nói: Về chuyện mười ngày một lần kia, bệ hạ chắc chắn sẽ không thực hiện.
Hi các chế, tuần sau mị nghỉ đến t7, chủ nhật mới có chương, sau đó mị sẽ cố gắng bù nhiều hơn. iuuuuu
Sau đó hồi phục một chút ngày hôm qua bình luận khu cao lầu: Là như thế này tích
( bệ hạ phi thường không làm người, cần thiết khiển trách)
Cảm tạ cây kim ngân bảo bảo nước sâu ~
Cầu dinh dưỡng dịch (*^▽^*)
Cảm tạ ở 2021-09-12 15:16:10~2021-09-12 20:08:33 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Cửu cửu 60 bình; yên lung hàn thủy 15 bình; tím vũ, 46258890, kỳ an 5 bình; cây kim ngân, vại trang _ vọng tử 2 bình; thiên nhai cũ lộ, sách sách sách nhi, mập mạp 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.