Hai người cùng nhau chăm sóc hoa cỏ, vốn dĩ Thương Quân Lẫm cũng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này nhưng vì Thẩm Úc thích nên thi thoảng hắn cũng sẽ làm cùng y, sau vài lần như thế, hắn cũng có một vài hiểu biết nhất định về hoa cỏ.
Lúc vừa mới bắt đầu, cái gì hắn cũng không biết làm, Thương Quân Lẫm sống đến từng này tuổi nhưng cũng chưa từng chăm sóc hoa cỏ, thuở niên thiếu thì phải vội vàng tìm cách sinh tồn ở hậu cung, lớn thêm một chút nữa thì bước vào chiến trường, lúc đó lại càng không có thời gian để phong hoa tuyết nguyệt, chờ đến lúc lên ngôi hắn lại phải tiếp nhận những thứ rối rắm mà tiên hoàng để lại, hơn nữa lúc ấy vẫn chưa xử lý hết giặc ngoại xâm nên hắn đã phải gánh toàn bộ Đại Hoàn lên vai, mỗi ngày đều tốn hơn một nửa thời gian để xử lý công việc.
Sau đó, mọi thứ ở Đại Hoàn cũng dần đi vào quỹ đạo của nó, hắn cũng mất đi cái tuổi hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt, sinh hoạt của hắn vẫn luôn tẻ nhạt như thế cho đến khi Thẩm Úc vào cung.
Tựa như viên đá được ném vào mặt nước, tạo nên từng đợt gợn sóng, nhưng cũng tựa như ánh trăng sáng ngời, thắp sáng cuộc đời nhạt nhẽo của hắn.
Giống như bây giờ, hai người nhân buổi chiều rảnh rỗi để hưởng thụ thời gian nhàn nhã, đây là điều mà Thương Quân Lẫm chưa từng nghĩ tới.
"Hiện tại tay nghề của bệ hạ đã tốt hơn rất nhiều," Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm chăm sóc "Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-khong-lam-the-than/363213/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.