Chương trước
Chương sau
Hai người rời cung, đi đến ngục tối.
Trên đường đến ngục tối có một đoạn đường đã được lát xi măng, lúc xe ngựa đi trên chỗ đó thì vững vàng hơn những chỗ khác rất nhiều.
Thẩm Úc xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Chờ lúc khắp Đại Hoàn đều được phủ xi măng lên thì lúc đi lại cũng sẽ tiện hơn rất nhiều."
"Chờ tương lai có cơ hội, trẫm sẽ mang ngươi đi dạo ở khắp nơi trên Đại Hoàn."
"Được đó, bệ hạ đã nói rồi thì ta không cho ngài đổi ý đâu đấy."
Trong ngục tối, đèn đuốc sáng trưng, cấm quân vây quanh tầng tầng lớp lớp.
Thẩm Úc đi theo phía sau Thương Quân Lẫm, lúc xuống xe ngựa, y cảm thán: "Đợt này chắc ngục tối sẽ náo nhiệt lắm."
Còn không phải sao, ngoại trừ cấm quân ra còn có nhiều người cướp ngục như vậy, Thẩm Úc rất nghi ngờ, liệu rằng ngục tối còn có thể chứa được những người này hay không.
Phía bên kia.
Lúc biết được mật lệnh và người đều đã bị đại công tử mang đi Hà gia chủ nổi trận lôi đình: "Các ngươi đều ngu xuẩn vậy sao, để mặc hắn lấy đồ đi như vậy?! Không phải ta đã nói rồi sao, ta đã bảo ngoại trừ ta ra thì bất cứ kẻ nào cũng không được chạm vào mấy thứ này rồi mà?!"
"Lão gia, chuyện này thật sự không thể trách chúng ta được," hạ nhân khóc không ra nước mắt, "Đại công tử cầm thư của ngài tới, nói là ngài phân phó hắn tới, lần trước ngài cũng đã nói với chúng ta là tối hôm nay sẽ ra tay, kêu chúng ta cảnh giác một chút, chúng ta cũng cho rằng ngài thật sự phái đại công tử tới đây thôi mà."
Việc này thật sự chỉ có thể nói là đại công tử quá biết chọn ngày.
Dù sao cũng là đích trưởng tử của mình, chuyện này Hà gia chủ cũng không muốn lừa gạt hắn, ngoại trừ một ít chuyện thật sự không thể để cho hắn biết ra thì hầu hết những việc khác đều sẽ tiết lộ cho hắn một ít.
Lần này vì chuyện phải ra nên Hà gia chủ cũng không phí tâm đề phòng Hà đại công tử quá nhiều, vì vậy nên hắn mới dễ dàng bị lừa.
"Thư đâu, đưa cho ta xem thử."
Hạ nhân run rẩy lấy một phong thư ra.
Hà gia chủ cầm lấy, lúc đọc xong quả thật đã bị chọc giận đến nỗi bật cười, chữ viết và ngữ điệu trên thư đều khá giống với cách bình thường ông ta hay viết, khó trách hạ nhân không hề nghi ngờ, hơn nữa đại công tử cũng biết chọn thời gian, không khiến cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ hết mà vẫn có thể âm thầm mang người đi.
"Lão gia, hiện tại chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Chắc tên nghiệt tử kia đã biết đệ đệ hắn đang ở đâu nên mới đưa người đi cứu người, các ngươi xem thử xem có thể bắt người về hay không, nếu có thì còn có một con đường sống, còn nếu không thể......"
Hạ nhân không dám có chút chậm trễ nào, lập tức ra ngoài, chỉ là không chờ hắn đi được xa thì đã thấy một đội cấm quân đang đi tới và vây lấy nơi này.
Ở trước mặt cấm quân được huấn luyện và có tố chất, những người Hà gia mang đến gần như không có năng lực chống trả, Hà gia chủ cắn răng, đành mang theo mấy tên cấp dưới mà mình thân cận trốn thoát qua một con đường ngầm.
Ông ta thật sự đã bỏ công nuôi dưỡng một đứa con rất tốt!
Cuối cùng, Hà gia chủ và đứa con trai lớn ông ta "Tâm tâm niệm niệm*" cũng đã gặp lại nhau trong ngục tối.(Luôn nhớ nhung=)))
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm tới nơi thì đã bắt được toàn bộ người.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng đi vào ngục tối, lúc này trong nhà lao đã đốt đuốc lên, sáng như ban ngày, đây là lần đầu tiên Thẩm Úc được thấy ngục tối ở dưới ánh sáng như vậy, y đánh giá bộ dáng của ngục tối.
Hà gia chủ và Hà đại công tử bị nhốt ở cách vách với Hà tiểu công tử, Việt Vương bị nhốt ở một chỗ khác, còn những người cướp ngục thì có người bị xử lý ngay tại chỗ, có người vẫn bị giam ở bên trong.
Việt Vương đã nghe thấy những động tĩnh trong ngục tối từ trước, hắn còn cho rằng những người này tới để cứu hắn, không ngờ những người này không hề dừng lại khi đi qua chỗ hắn đang bị giam giữ mà trực tiếp đi tới chỗ khác, sau đó bọn họ đã bị cấm quân ẩn nấp lâu ngày bắt được.
Từ đầu đến đuôi, Việt Vương đều đờ đẫn, mấy ngày nay hắn đã liên hệ được với những người bên ngoài, bọn họ cũng bảo hôm nay sẽ cứu hắn ra ngoài, trong lòng hắn cũng tràn đầy chờ mong, hắn chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được người tới, nhưng những người đó nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Chuyện thẩm vấn sẽ có các quan viên phụ trách chuyên môn làm, Thương Quân Lẫm mang Thẩm Úc tới đây chỉ là vì muốn xem thử tình huống như thế nào mà thôi.
Đội trưởng đội cấm quân đi theo bên cạnh hai người, hắn vừa đi vừa giải thích những chuyện đã xảy ra vào đêm nay.
"Thuộc hạ đã làm theo lời bệ hạ phân phó, một bên phái người âm thầm quan sát đại công tử Hà gia, một bên ẩn nấp ở các con đường đi đến ngục tối, quả nhiên đã có một đám người không rõ lai lịch hợp lại với người của đại công tử Hà gia, sau đó cùng lao thẳng vào ngục tối......"
Những chuyện còn lại vừa nhìn là hiểu ngay, đại công tử Hà gia sốt ruột, muốn cứu đệ đệ nên cũng không hề biết ngay từ lúc bắt đầu mình đã đi vào cái bẫy được thợ săn tỉ mỉ làm ra, hắn mang theo một đám người tiến vào, vừa lúc nhân chứng vật chứng đều có đủ, thế là trực tiếp làm bạn với tiểu công tử luôn.
Sau khi đuổi đội trưởng đội cấm quân đi, Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc đi vào chỗ giam giữ Việt Vương.
"Ngươi đã đoán được từ trước đúng không? Ta có thể truyền tin ra bên ngoài cũng là vì ngươi đã ngầm đồng ý, ngươi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu rồi đúng không?" Sau khi bình tĩnh lại, Việt Vương nghĩ lại rất nhiều chi tiết.
Vì sao lúc hắn vừa mới tiến vào ngục tối thì dù đã dùng hết mọi biện pháp cũng không thể nào liên lạc với những người ở bên ngoài được nhưng sau đó lại đột nhiên có thể liên hệ được chứ? Trừ cái này ra thì vẫn còn có rất nhiều chỗ không thích hợp, chỉ là lúc ấy hắn muốn ra ngoài gấp nên cho dù có chú ý tới cũng không nghĩ quá nhiều, hiện tại nghĩ lại, quả thực cũng có không ít sơ hở.
"Việt Vương vẫn được xem là thông minh đấy, chỉ là rất tiếc, cho dù bọn họ có muốn cứu ngươi thì cũng không dám tự mình lộ diện, bọn họ chỉ dám đứng từ xa phái một ít người tới đây, giao người cho một Hà gia không đáng tin cậy mà thôi." Thương Quân Lẫm cười lạnh.
Trong lòng Việt Vương tràn đầy sự căm hận, nhưng hiện tại hắn đang thất bại thảm hại, chỉ có thể nhìn Thương Quân Lẫm lấy tư thế của người chiến thắng đứng ở trước mặt mình mà thôi.
Thương Quân Lẫm là đế vương cao cao tại thượng*, nhìn xuống tất cả mọi thứ, mà hắn là tên tù nhân bị vùi dập dưới bùn đất, không thể nhìn thấy con đường tương lai.
(Người chức vị cao, ở le vờ pờ rồ mác.)
Thẩm Úc cũng đang đánh giá Việt Vương, Việt Vương hiện tại có chênh lệch quá lớn so với người nam nhân ở trong trí nhớ kiếp trước của y, lớn đến nỗi khiến y bắt đầu hoài nghi, bọn họ thật sự là cùng một người sao?
Hoá ra nếu không có cái gọi là vầng sáng của vai chính, không có những lời ca ngợi do hắn cố ý dựng lên thì hắn cũng chỉ là một người bình thường như vậy.
Sau khi giao chuyện cướp ngục cho Phương đại nhân vừa mới vội vàng chạy tới, Thương Quân Lẫm mang Thẩm Úc trở về cung.
Dọc đường đi, Thẩm Úc không hề nói chuyện, sau khi về đến Ngọc Chương Cung, Thương Quân Lẫm trực tiếp ôm người xuống xe ngựa.
"A Úc còn đang suy nghĩ chuyện của Việt Vương sao?"
Thẩm Úc lắc đầu rồi lại hơi gật đầu, y nghĩ nhiều hơn như thế, y lại nghĩ về những chuyện kiếp trước, vốn dĩ y tưởng rằng những gì kiếp trước mình đã tận mắt nhìn thấy trong cuốn sách kia sau khi chết đi đã là toàn bộ chân tướng, nhưng giờ khắc này bỗng nhiên y nhận ra hai thứ này đều có chỗ mê hoặc lòng người*. (Khiến người ta lầm tưởng ấy, TU quá tin tưởng vào những gì đọc đc trong sách.)
Quả nhiên không thể ỷ lại cái gọi là cốt truyện quá nhiều.
Thương Quân Lẫm không buông người ra mà trực tiếp ôm người đi vào bên trong, chỗ hắn đi ngang qua, các cung nhân sôi nổi cúi đầu.
Thẩm Úc lơ lửng nói: "Bệ hạ mau thả ta ra đi."
"Không thả." Thương Quân Lẫm trực tiếp cự tuyệt.
"Thật nhiều người nhìn......"
"Trẫm ôm quý quân của mình không phải là điều hiển nhiên sao? Trẫm không những có thể ôm, có thể hôn mà còn có thể......"
"Được rồi," Thẩm Úc không muốn nghe hắn nói tiếp, y ngắt lời hắn, "Bệ hạ muốn ôm thì cứ ôm đi, chỉ cần bệ hạ không chê ta nặng là được."
"Sao trẫm lại ngại A Úc nặng được chứ, A Úc nên có thêm chút thịt mới đúng, như thế lúc ôm cũng sẽ thoải mái hơn." Thương Quân Lẫm ước lượng trọng lượng của thanh niên trong lồng ngực, quả thật với hắn mà nói, trọng lượng của Thẩm Úc không tính là gì.
Bị bệnh từ nhỏ đến lớn nên tuy rằng gần đây đã nuôi được thêm chút thịt thì trọng lượng của Thẩm Úc vẫn nhẹ hơn rất nhiều so với người bình thường.
Hà gia bị tóm gọn ngay trong một lần, sau khi tìm thấy manh mối từ Hà gia thì cuối cùng bọn họ cũng tra được những dấu vết còn sót lại về thế lực thần bí đứng sau lưng Hà gia.
Tuy rằng không thể tìm ra kẻ đứng sau màn luôn nhưng đã tốt hơn nhiều so với việc không có chút manh mối nào như trước kia.
Khoảng thời gian trước, có nhiều quan viên bị xử lý nên đã thừa ra khá nhiều vị trí, Thương Quân Lẫm thấy thế liền gọi các quan viên từ các địa phương khác trở về rồi sắp xếp họ vào các vị trí trống, những quan viên mới trong đợt khoa cử vừa rồi cũng dần bước chân vào triều đình, thoạt nhìn tất cả mọi thứ đều rất vui vẻ và phồn vinh.
Thái uý sắp đặt kế hoạch gian lận trong kì khoa cử đã bị đoạt chức quan và tru di cửu tộc, cho nên hiện tại chức quan thái uý cũng trống không.
Các gia tộc quyền thế và các quan viên nghèo đều tranh đoạt vị trí này, ở trên triều ganh đua đến nỗi ngươi chết ta sống.
Đặc biệt là các gia tộc quyền thế, bọn họ đã chịu quá nhiều tổn thất, nếu bây giờ người ngồi lên vị trí thái uý không phải người cùng một phe với bọn họ nữa thì đó lại là một đả kích lớn hơn nữa đối với bọn họ.
Lúc những quan viên được Thương Quân Lẫm đề bạt lên bắt đầu đi vào quỹ đạo thì cuối cùng tình trạng các gia tộc quyền thế gây lũng đoạn triều chính cũng đã bị phá vỡ, nhưng vì có sự can thiệp của các gia tộc quyền thế nên chức vị thái uý vẫn chưa thể định ra.
Tạm thời cuộc phân tranh này vẫn chưa ảnh hưởng tới sự yên bình của Viện Hàn Lâm.
"Hai người các ngươi lại cùng nhau tới đây à?"
Giang Hoài Thanh cười rồi vấn an* người vừa nói chuyện, sau đó hắn mới đáp lời: "Ta lại tiếp tục đi nhờ xe của Thừa Vũ huynh, ngươi cũng biết mà, gần đây ta có hơi thiếu thốn."(Hỏi thăm sức khỏe, như trong phim hay thấy người chức thấp chào hỏi người chức cao ấy.)
Nguyên nhân gây ra chuyện này là vì Giang Hoài Thanh thích một bộ sách, mà bộ sách đó chỉ có một phiên bản mà thôi, hắn thật sự quá thích bộ sách đó, lại lo mua muộn thì người khác sẽ mua mất nên hắn chỉ đành nhịn đau để mua trước.
"Hiểu rồi, sau khi đọc xong ngươi đừng quên cho chúng ta mượn đọc thử nha."
"Sẽ không quên đâu."
Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ làm ở cùng một chỗ, ban đầu Giang Hoài Thanh còn có chút e dè, không chịu đi gần Hạ Thừa Vũ, sau này thấy các đồng liêu đều rất dễ ở chung nên lúc làm việc hắn mới dám tùy ý hơn chút.
Hiện tại hắn vẫn ở cùng một chỗ với Hạ Thừa Vũ, hai người cùng vào cùng ra, những người ở Viện Hàn Lâm đều biết bọn họ có quan hệ tốt nên cũng thường xuyên trêu ghẹo bọn họ.
Ban đầu Giang Hoài Thanh còn ngượng ngùng nhưng bây giờ đã thản nhiên đối mặt với nó, dù sao cũng đã trải qua mười ngày rồi.
"Đúng rồi, đống hồ sơ lần trước ngươi nhờ ta tìm giúp hình như chỗ ta có một quyển, ngươi muốn đến xem thử không?"
"Đa tạ!" Hai mắt Giang Hoài Thanh trở nên sáng ngời.
"Chuyện này đã trôi qua vài chục năm rồi, ngươi tìm hiểu chuyện này làm gì vậy?" Người nọ tò mò hỏi.
"Ta có hơi ngưỡng mộ những nhà nho thời đó nên muốn tìm hiểu về bọn họ một chút." Giang Hoài Thanh cười giải thích.
"Cũng đúng, nếu ngươi thật sự cảm thấy hứng thú với mấy thứ này thì ta sẽ để ý giúp ngươi." Hắn không hề nghi ngờ, dù sao thì việc Giang Hoài Thanh yêu thích những thứ này đã ăn sâu vào suy nghĩ của những người ở Viện Hàn Lâm, một người sẵn sàng bỏ ra tất cả tiền bạc mình có để mua một bộ sách chỉ có một phiên bản thì nếu người đó cảm thấy hứng thú với những chuyện của các nhà nho ở thời đại trước cũng rất bình thường.
May mà hắn chơi thân với Hạ trạng nguyên, thi thoảng còn được tiếp tế một ít.
Thỉnh thoảng Thẩm Úc sẽ nhận được thư Giang Hoài Thanh gửi tới, bên trên đều là những chuyện thú vị hằng ngày, Thẩm Úc cũng sẽ viết một ít lời hồi âm.
Không biết vì sao nhưng gần đây Thẩm Úc phát hiện hình như Thương Quân Lẫm không quá thích nhắc tới chuyện của Việt Vương ở trước mặt y, cho dù y có hỏi thì hắn cũng chỉ nói hai ba câu, sau đó hắn sẽ tìm cách đổi đề tài.
"Vì sao bệ hạ đột nhiên lại không muốn nói với ta những chuyện liên quan đến Việt Vương nữa?" Lại một lần nữa bị hắn đổi đề tài, Thẩm Úc hỏi hắn, y rất muốn biết Thương Quân Lẫm chỉ đơn giản là không muốn nói đến Việt Vương trước mặt y hay là hắn không muốn nói tất cả mọi chuyện với y luôn.
Thương Quân Lẫm vuốt ve cổ của Thẩm Úc, khàn giọng nói: "Ngày ấy trẫm dẫn ngươi đến ngục tối thật ra cũng là vì có suy nghĩ khác."
"Hửm?" Thẩm Úc ngẩn người đáp.
"Trẫm biết lúc còn ở ngoài cung Việt Vương đã từng tiếp cận ngươi, trẫm muốn để ngươi nhìn xem Việt Vương......"
"Bệ hạ," Thẩm Úc ngắt lời Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ rất để ý tới chuyện này sao?"
Thương Quân Lẫm dùng ánh mắt đầy thâm thúy mà nhìn y.
Càng yêu một người thì càng không thể chịu đựng được việc trong lòng người kia có bóng dáng của bất kỳ một ai khác, nói hắn ngang ngược cũng được, cố chấp cũng được, nhưng hắn không muốn có một người khác chiếm đi ánh mắt của Thẩm Úc, nghĩ thế nên hắn mới mang Thẩm Úc đi tới nhìn Việt Vương, hắn muốn y khắc sâu một nhận thức đó là Việt Vương không xứng để y thích.
Sau một lúc lâu, Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc: "Trẫm cho rằng trẫm sẽ không thèm để ý đến những chuyện lúc còn ở ngoài cung của A Úc, nhưng trẫm đã sai rồi, trẫm không thể không thèm để ý đến nó, mỗi một chuyện xảy ra ở trên người A Úc trẫm đều không thể không thèm để ý tới."
"Những lời A Úc nói với Việt Vương lúc ấy là thật sao? A Úc thật sự chỉ là coi Việt Vương như là thế thân của trẫm thôi sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Lỡ miệng nói lời bậy bạ và bị đương sự phát hiện thì phải làm thế nào đây?
A Úc: Đừng hỏi, nếu hỏi thì đáp án chính là hối hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.