Chương trước
Chương sau
"Lần trước bệ hạ đã nói lần này chỉ tính nếu ta thắng, tiền thắng cược của bệ hạ không phải đã bị bệ hạ lấy đi từ trước rồi sao?"
Nghĩ đến nụ hôn kia, cùng với những việc xảy ra sau nụ hôn đó, mặt Thẩm Úc lại nóng lên.
Phần da thịt trong lòng bàn tay bị vuốt ve, cảm giác tê dại lan tràn theo mảnh da thịt đó, uốn lượn rồi hướng dần lên trên.
Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn Thẩm Úc, ánh mắt hắn càng ngày càng sâu thẳm: "Quả thật trẫm đã nói thế, nhưng lần này trẫm muốn, A Úc có cho hay không?"
Trên bàn tay như bị đốt lên một ngọn lửa, ngọn lửa ấy đang đốt từ bên ngoài vào trong, Thẩm Úc thử rụt tay lại nhưng lại bị nam nhân ngăn cản.
Lực Thương Quân Lẫm dùng để cầm tay y cũng không lớn, nhưng lại vừa đủ để giữ y lại, Thẩm Úc thử vài lần nhưng cũng không thể rút tay về.
Nam nhân nắm lấy bàn tay y rồi nâng lên phía trên, hắn hơi cúi đầu, một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên mu bàn tay của Thẩm Úc.
Ngón tay của Thẩm Úc hơi cuộn lại theo bản năng.
Thương Quân Lẫm vẫn không buông tay y ra, hắn thân mật hôn, nụ hôn ấy trượt dần từ mu bàn tay xuống những ngón tay, môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.
Thẩm Úc chỉ cảm thấy trên ngón tay truyền đến cảm giác nóng và ướt, y muốn rút ngón tay về nhưng lại bị nam nhân mạnh mẽ giữ lại.
Đầu ngón tay liên tục truyền đến cảm giác bị gặm cắn, ánh mắt của nam nhân dừng ở trên người y, dường như hắn không phải đang gặm cắn ngón tay y mà là đang nhấm nháp một thứ gì đó ngon lành.
"Bệ hạ, ngươi buông ta ra, dơ......" Thẩm Úc nghiêng đầu tránh khỏi tầm mắt của nam nhân, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu lộ ra ở trước mắt nam nhân.
Yết hầu của Thương Quân Lẫm nhô lên, ngọn lửa trong mắt hắn như đang lan tỏa với tốc độ nhanh như ngọn lửa lan trên đồng cỏ.
"A Úc, trẫm muốn hôn ngươi."
Giọng nói hàm hồ* vang lên, lông mi Thẩm Úc run rẩy, cúi đầu không nói lời nào.(không phân đúng sai.)
Thương Quân Lẫm cười nhẹ, phát ra tiếng, đầu lưỡi hắn vòng qua ngón tay y, để lại một vệt nước.
Thẩm Úc rũ mắt nhìn về phía bên kia, không biết tay y đã được hắn buông ra từ khi nào, nam nhân đi qua phía sau người y, cúi người, áp vào bên tai y: "A Úc, cho trẫm hôn ngươi, được không?"
Tuy là lời dò hỏi nhưng Thương Quân Lẫm cũng định đợi Thẩm Úc trả lời, hắn áp sát vào vành tai vừa tươi đẹp vừa ướt át của y, hơi há mồm.
Trái cây đã chín đỏ bị cho vào trong miệng, răng nanh nhẹ nhàng nghiền lên nó, trái cây quá mềm mại, chủ nhân sợ cắn mạnh sẽ hỏng mất nên không dám dùng sức.
Vành tai bị đối đãi như vậy, cả người Thẩm Úc phát run, mọi giác quan của y đều bị bịt kín bởi một tầng sương mù, lúc bừng tỉnh vẫn có loại cảm giác không hề chân thật, chỉ có chỗ bị đụng vào truyền đến những cảm giác rõ ràng nhất.
Không biết từ lúc nào Thẩm Úc đã ngồi vào lồng ngực của nam nhân, vành tai y lúc này đã được buông tha nhưng lại càng đỏ hơn vừa nãy, cứ thế đôi môi mang theo sự trằn trọc mà đi đến bên gáy y rồi dọc theo chiếc cằm tinh xảo mà đi lên, cuối cùng rơi vào môi y.
Nụ hôn của hắn như đang công thành đoạt đất.
Trước mắt y nở rộ những đóa hoa đào lớn, giữa màu trắng lộ ra màu hồng phấn, dần chiếm hết cả tầm mắt.
Ngón tay thon dài trắng nõn túm chặt lấy bộ quần áo màu đen, để lại từng nếp gấp dài.
Ánh chiều tà nghiêng ngả từ phía Tây, những tia sáng màu cam vây lấy hai người tầng tầng lớp lớp, tạo nên một tầng viền vàng mông lung bao bọc hai người.
Ngẫu nhiên có vài tiếng nức nở nhỏ vụn truyền tới, chưa kịp tới bên tai thì đã bị gió thổi tiêu tán.
Mạnh công công và các cung nhân hầu hạ khác đứng ở nơi xa, đều thức thời cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
——————-
Không ngoài dự đoán của Thương Quân Lẫm, ngày hôm sau, lúc lên triều, mọi thứ lại nổ tung lên vì chuyện của Phương Gia Di.
Đến cả chuyện Thương Quân Lẫm đưa Thẩm Úc đến chỗ thi Đình cũng được bọn họ lựa chọn bỏ qua.
Trong mắt của các quan viên thuộc các gia tộc lớn thì việc phá vỡ những quy chế tổ tiên để lại để cho những nữ tử trúng tuyển vào triều làm quan nghiêm trọng hơn những chuyện khác nhiều.
"Bệ hạ, không thể như vậy được, từ xưa đến nay chưa từng có trường hợp thế này, còn việc tiểu thư Phương gia giấu giếm thân phận để tham gia khoa cử thì nàng đã phạm tội khi quân đó!"
"Bệ hạ, không thể để xảy ra trường hợp như thế này, nếu nữ tử trên cả thế gian đều noi theo nàng thì chẳng phải mọi thứ sẽ trở nên rối loạn sao?"
Có người hôm qua đã đọc được bài thi của Phương Gia Di phản bác: "Cũng đâu phải tất cả nữ tử đều có tài được như nàng."
"Thì sao, người nhìn thử xem từ xưa tới nay có triều đại nào cho nữ tử vào triều làm quan hay chưa? Nữ tử thì nên an phận gả chồng, ngoan ngoãn ở yên chốn hậu trạch để phụng dưỡng cha mẹ chồng, sinh con đẻ cái."
"Lời này của Triệu đại nhân sai rồi, nữ tử có tài năng cũng không ít, sao có thể có thành kiến như thế được?"
Triệu đại nhân vẫn gân cổ cãi: "Ta nói sai sao? Nếu tất cả các nàng đều biết bằng lòng với số phận của mình thì sao có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay?"
Trước điện tranh luận không ngớt, Thương Quân Lẫm vẫn luôn yên lặng, Thẩm Úc lắc cái ly trong tay, nói với Mộ Tịch đang đứng ở một bên:"Ngươi nhìn xem, những người này không còn lời gì để nói nên chỉ có thể lấy tội khi quân ra để nói, bọn họ chỉ hận không thể khiến bệ hạ lập tức xử tử nữ tử ' ly kinh phản đạo '* này thôi."(không đúng khuôn phép, coi thường luân lý.). Truyện Bách Hợp
Hôm nay Thẩm Úc cố ý dậy sớm rồi đi ra phía sau điện chờ Thương Quân Lẫm, y cũng khá tò mò hôm nay trên triều sẽ loạn đến mức nào.
Mộ Tịch nghe những lời nói truyền đến từ trước điện, trong lòng căm giận không thôi, nàng nói: "Sao bọn họ cứ có suy nghĩ nữ tử vừa sinh ra đã nên che khuất sau hậu viện, sinh con đẻ cái cho nam nhân nhỉ?"
"Cho nên ta thấy bệ hạ nói không sai, quả thật đã đến lúc đổi một số đại thần trong triều rồi."
Trong mắt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ba phần trước mắt* mà thôi, mắt nhìn thì nông cạn, suốt ngày chỉ biết kết bè kết cánh, giữ lại cũng chỉ có thể gây lãng phí bổng lộc**.(*Chỉ nhìn đến hiện tại mà không nghĩ đến tương lai sau này;**tiền lương.)
Tiếng cãi nhau ở trước điện vẫn chưa ngưng, thừa tướng là người cầm đầu những quan viên tán thành với thành tích của Phương Gia Di, tuy thế nhưng bọn họ vẫn còn cảm thấy việc để nữ tử vào triều làm quan còn cần bàn luận thêm.
Những người còn lại của Tiền gia cũng đứng về phía thừa tướng, sau chuyện của Lệ Vương, Thương Quân Lẫm đã nhân cơ hội đề bạt không ít người của mình lên thay, hiện tại cũng có thể xem như trong triều đã được thay máu mới.
Người của các gia tộc lớn cầm đầu một đám quan viên được gắn nhãn hiệu lâu đời, dù có cắn chết thì bọn họ cũng không chịu buông tha chuyện này. Dù sao con cháu của mấy gia tộc quyền thế kia đều không được lọt vào ba giải đầu, hơn nữa lại còn bị còn do bị một nữ tử chiếm mất, sao bọn họ có thể chấp nhận chuyện này cho được.
Còn có một nguyên nhân nữa, người lần này bọn họ cử đi chính là người đứng thứ tư, nếu có thể loại bỏ được Phương Gia Di thì người của bọn họ cũng sẽ được lọt vào ba giải đầu, như vậy thì cũng sẽ không quá mất mặt.
Trong lòng mấy gia tộc này nghĩ thế nào Thương Quân Lẫm đều hiểu rất rõ, nhìn bọn họ cãi quyết liệt như vậy, hắn liền lên tiếng ngắt lời: "Các ngươi nhìn lại mình xem, nguyên một đám mặt đỏ tai hồng, đâu còn giống như những trọng thần* của quốc gia?"(nắm giữ chức vụ quan trọng.)
Trong đại điện lại yên lặng trở lại.
"Mạnh Thường, đưa bài thi Bảng Nhãn viết ra cho bọn họ xem đi, các ngươi nói nữ tử không nên làm quan, vậy chắc các ngươi không ngại xem thử xem văn chương do nữ tử viết ra sẽ như thế nào, xem trước đã rồi lại nói tiếp."
Mạnh công công và tiểu thái giám hầu hạ một bên liền đi xuống phát phần văn chương đã được chuẩn bị tốt từ trước.
Sau khi xem xong, có một số đại thần hổ thẹn cúi đầu xuống, vừa nãy bọn họ đã đưa ra ý kiến phản đối chỉ vì Phương Gia Di là một nữ tử. Dù sao dưới sự thống trị của Thương Quân Lẫm mà bọn họ vẫn giữ được chức quan thì chắc chắn bọn họ cũng có học thức nhất định, bọn họ có thể nhìn ra áng văn này được viết rất tốt.
Sắc mặt của những đại thần không muốn thừa nhận chuyện nữ tử giỏi hơn nam tử lập tức thay đổi, đặc biệt là người vừa rồi hận không thể đè Phương Gia Di xuống để nàng sánh ngang với bùn đất như Triệu đại nhân, lúc này gương mặt ông ta vừa xanh vừa trắng.
Tuy trong lòng ông có nhiều thành kiến đối với nữ tử nhưng cũng không thể không thừa nhận áng văn trên tay được viết rất hay, nếu không phải đã biết được chuyện người viết ra nó là một nữ tử từ trước thì một áng văn hay như vậy ông ta sẽ không tin là do nữ tử viết ra.
"Bây giờ các vị còn muốn nói gì nữa không?" Dù Thương Quân Lẫm đang rất vội nhưng vẫn ung dung nhìn xuống phía dưới.
Các đại thần cúi đầu không lên tiếng.
Thừa tướng dẫn đầu đứng ra nói: "Thần cho rằng nếu nữ tử có tài thì vẫn nên trọng dụng."
Ngay sau đó, có không ít người lên tiếng phụ họa.
Phương đại nhân đứng ở trong đám người, vừa tự hào lại vừa đau lòng, ông tự hào vì con gái của mình ưu tú như thế, nhưng cũng đau lòng vì hiểu nếu con gái chọn con đường này thì chắc chắn phải đối mặt với những chuyện này.
Còn chưa bắt đầu mà đã có nhiều người phản đối như vậy, chờ con ông chân chính bước vào triều đình thì sẽ phải chịu bao nhiêu sự chèn ép và những ánh mắt khác thường kia?
Cho dù cảm nhận được tài năng văn chương của Phương Gia Di thì vẫn có một vài đại thần không muốn tiếp thu chuyện cho nữ tử vào triều làm quan, Triệu đại nhân cũng là một trong số đó.
Ông mờ mịt nhìn mấy người kia, rồi đứng ra nói: "Bệ hạ, thần đồng ý với việc áng văn này rất ưu tú nhưng từ xưa đến nay chưa từng có trường hợp nữ tử vào triều làm quan, mong bệ hạ suy xét cẩn thận."
"Mong bệ hạ nhìn lại những triều đại trước rồi cẩn thận suy xét chuyện này."Không bao lâu sau, một loạt quan viên đứng ra nói.
"Ồ? Vậy các ngươi nói xem trẫm nên làm thế nào?" Thương Quân Lẫm rũ mắt, ngữ điệu không rõ vui giận.
Triệu đại nhân tràn đầy khí phách nói: "Thần cho rằng bệ hạ nên ban thưởng cho nàng những thứ nàng nên được, nhưng cũng muốn lấy việc này để cảnh cáo thiên hạ, không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa!"
Mộ Tịch nghe thấy lời này, động tác trên tay hơi khựng lại, "Công tử, vị Triệu đại nhân này mơ cũng đẹp quá đi, làm như vậy khác gì với việc trực tiếp huỷ hoại tiểu thư Phương gia đâu?"
"Thứ ông ta muốn chính là huỷ hoại Phương cô nương, ngươi xem những lời nói vừa nãy của ông ta đi, lời trong lời ngoài đều là cảm thấy nữ tử nên ở yên ở hậu trạch, cảm thấy nữ tử không xứng có được sự đối đãi như nam tử, ngươi cứ chờ xem, chờ Phương cô nương vào triều thì người đầu tiên nàng muốn xử lý chính là ông ta."
Có chút suy nghĩ cho riêng mình cũng không phải chuyện xấu, ai cũng sẽ thứ đó, thế nhưng không nên có lòng riêng, bởi vì một chút lòng riêng mà bài trừ cái mới, cái tốt thì...Dù sao Đại Hoàn cũng không chỉ có một mình ông ta.*
"Ồ," Thương Quân Lẫm cười nhẹ, "Cảnh cáo thiên hạ, Triệu đại nhân có thể nói trẫm nghe xem Phương Gia Di đã làm cái gì gây tổn hại đến luân thường* hay làm cái gì khiến trời đất không thể dung thứ được mà phải đến nông nỗi lấy nàng ra để cảnh cáo thiên hạ?"(Bao gồm tình mẹ con, vua tôi, vợ chồng, thứ tự lớn nhỏ và sự chân thành với bạn bè.)
"Chuyện này......" Triệu đại nhân hơi chần chừ, "Nàng lấy thân phận nữ tử để tham gia khoa cử......"
"Triệu đại nhân, ngươi thân là trọng thần của Đại Hoàn nhưng ngươi đã thật sự nghiêm túc đọc hết luật pháp của Đại Hoàn sao?" Thương Quân Lẫm nâng mắt lên, không chút biểu cảm nhìn ông ta "Ngươi nói cho trẫm biết bộ luật nào của Đại Hoàn viết nữ tử không được phép tham gia khoa cử?"
Khí thế mạnh mẽ tản ra, hai chân của Triệu đại nhân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: "Thần, thần......"
"Nếu Triệu đại nhân vẫn không rõ ràng lắm thì vẫn nên trở về đọc thuộc hết luật pháp của Đại Hoàn đi, trước khi thuộc hết bộ luật thì ngươi không cần tới đây thượng triều."
"Bệ hạ!" Giờ khắc này Triệu đại nhân mới nhận ra mình đã phạm phải điều khiến Thương Quân Lẫm kiêng kị, vì nãy giờ Thương Quân Lẫm vẫn giữ nguyên thái độ ba phải nên đã khiến ông ta sinh ra ảo giác, để rồi bước từng bước sai lầm.
Đúng vậy, sao ông ta có thể quên được, với tính cách của Thương Quân Lẫm thì sao hắn có thể cho phép người khác nhảy lên đầu hắn ngồi được chứ? Triệu đại nhân suy sụp té ngã trên mặt đất, bây giờ mới phát hiện ra toàn thân đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn Thương Quân Lẫm vừa thành thạo lại vừa dứt khoát xử lý Triệu đại nhân, những người còn lại cũng không dám tuỳ tiện hành động nữa. Tầm mắt lạnh băng của Thương Quân Lẫm đảo một vòng, mấy đại thần vừa nãy đã làm trái ý hắn vội cúi thấp đầu, sợ người tiếp theo bị xử lý chính là mình.
"Nếu không vi phạm luật pháp thì việc này nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, bất kể là nam hay nữ thì đều là con dân của Đại Hoàn, trẫm không hy vọng sau này sẽ lại nghe thấy có người lấy giới tính để bắt bẻ."
Chúng đại thần sợ hãi trong lòng, cùng nói: "Thần tuân chỉ."
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm nhìn thấy Thẩm Úc ngồi đợi đã lâu liền ôm người vào trong lồng ngực: "Chờ rất lâu rồi nhỉ, lần sau ngủ đã rồi lại qua đây sau."
"Không có việc gì đâu, nghe bọn họ cãi nhau cũng rất thú vị," Gần như đã nghe các đại thần cãi nhau cả một buổi sáng, Thẩm Úc ngẩng đầu lên từ nam trong lồng ngực của nam nhân, "Chuyện này đã xử lý tốt rồi sao?"
"Tạm thời sẽ không có người náo loạn, chờ bọn họ chính thức nhậm chức thì chắc vẫn sẽ tiếp tục náo loạn," Thương Quân Lẫm sờ phần tóc sau lưng của Thẩm Úc rồi nói tiếp:"Đến lúc sắp xếp chức quan cho Phương Gia Di thì chắc lại cãi thêm lần nữa."
"Bệ hạ sẽ không thèm sợ bọn họ đâu," Thẩm Úc chớp chớp mắt, "Vừa rồi bệ hạ giỏi thật."
Không biết nghĩ đến cái gì, động tác của Thương Quân Lẫm hơi khựng lại: "A Úc nói xem trẫm giỏi chỗ nào?"
Cái đoạn "Có chút suy nghĩ cho riêng mình cũng không phải chuyện xấu, ai cũng sẽ thứ đó, thế nhưng không nên có lòng riêng, bởi vì một chút lòng riêng mà bài trừ cái mới, cái tốt thì...Dù sao Đại Hoàn cũng không chỉ có một mình ông ta.*" cái đoạn này giải thích hơi rối nhưng về cơ bản thì nó nghĩa là: Nghĩ cho riêng mình một chút cũng không sao nhưng lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác thì có sao đấy:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.