"A Úc và Giang Hoài Thanh thư từ qua lại nhiều lần như vậy mà hắn chưa từng cảm thấy thân phận chúng ta rất khả nghi sao?" Thương Quân Lẫm hỏi. "Mấy bức thư đó hầu như bệ hạ đã xem qua, chính bệ hạ còn không rõ sao?" Thẩm Úc liếc hắn một cái. Vốn dĩ Thương Quân Lẫm cũng không thèm để ý mấy chuyện này, Thẩm Úc có làm gì thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, ban đầu là bởi vì cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ cần xác định Thẩm Úc không có suy nghĩ gây hại cho Đại Hoàn là được, hắn sẽ không quản nhiều. Nhưng sau này trái tim hắn lại rung động, thế lại càng không muốn tìm hiểu những chuyện thuộc phạm trù không gian cá nhân của Thẩm Úc, cho y sự tôn trọng, nhưng hắn vẫn sẽ để ý chuyện y viết thư cho Giang Hoài Thanh, đơn giản là vì chữ "Ghen" quấy phá mà thôi. Thẩm Úc đã bị Thương Quân Lẫm lấy cái cớ này để náo loạn vài lần, vì vậy y dứt khoát đưa ra quyết định mỗi lần có thư sẽ cùng nhau xem để hắn không có lý do để lăn lộn mình nữa. Thương Quân Lẫm cũng không hề cảm thấy xấu hổ, thân mật tiến đến bên tai Thẩm Úc: "Chính A Úc muốn xem cùng với trẫm mà, không thể trách trẫm được." Thi thoảng xung quanh sẽ truyền đến những tiếng đánh giá nhỏ của các đại thần, Thẩm Úc không có tâm trạng thể hiện sự thân mật với Thương Quân Lẫm ở trước mặt các đại thần, y đẩy đẩy người hắn: "Chắc hẳn là hắn không biết." Nếu đã biết thì hắn sẽ không viết thư thường xuyên như vậy đâu, hơn nữa hắn sẽ không dùng cái ngữ điệu như đang nói với những người bạn lâu năm của mình đâu. Tuy rằng Giang Hoài Thanh của hiện tại trẻ tuổi và non nớt hơn kiếp trước rất nhiều nhưng có những thứ đã được khắc sâu vào xương cốt, không thể thay đổi được. "Cũng có thể là do hắn không muốn nghĩ nhiều," Thẩm Úc nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Thật ra lúc chúng ta rời cung đã gây ra rất nhiều sơ hở, nếu hắn chịu suy nghĩ sâu thêm một chút thì nói không chừng cũng có thể đoán được thân phận của chúng ta." "A Úc nói không sai, ví dụ như người bên cạnh hắn như Hạ Thừa Vũ, hẳn là hắn đã đoán được thân phận của chúng ta." Dưới sự ám chỉ của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đành buông bàn tay đang ôm eo y ra. Ánh mắt như hồ băng lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm đảo qua toàn bộ đại điện, vị đại thần bị hắn nhìn vào bị doạ cho kinh hồn táng đảm, vội cúi đầu không dám nhìn tiếp. Cuối cùng cũng không có ánh mắt cứ thi thoảng lại nhìn qua để đánh giá nữa, Thẩm Úc nhẹ nhàng thở ra. "Dù sao Hạ Thừa Vũ cũng là con vợ cả của một gia tộc có quyền thế đứng đầu ở Giang Nam như Hạ gia, có mắt nhìn người cũng không có gì lạ." Thẩm Úc đã biết được gia thế của Hạ Thừa Vũ qua lời của Thương Quân Lẫm nên y cũng không cảm thấy lạ khi hắn đoán được thân phận của mình và Thương Quân Lẫm. Người chấm bài cũng không thể nhìn thấy tên của thí sinh, ngay cả Thương Quân Lẫm cũng thế, trước lúc thành tích cuối cùng được đưa ra thì cũng sẽ không ai biết bài thi mình đang chấm là của thí sinh nào. Ở Đại Hoàn thì kết quả thi Đình sẽ có ngay trong ngày thi, những quan viên phụ trách chấm bài thi đã sớm được chuẩn bị ổn thỏa ngay từ lúc cuộc thi mới bắt đầu, sau khi thí sinh nộp bài xong thì sẽ bắt đầu phê duyệt. Trong khoảng thời gian chấm bài, các thí sinh sẽ được sắp xếp cho ở một điện riêng được chuyên môn làm ra để phục vụ chuyện thi cử. Trong cung cũng chuẩn bị đồ ăn cho họ, tất cả đều là những món ngon nhất, đây cũng được coi là một cách khen thưởng khác dành cho các thí sinh. Món ngon của cung đình không phải ai cũng được hưởng thụ. Thiên điện rất lớn, trước khi có kết quả thì các thí sinh có thể tùy ý nghỉ ngơi ở đây, chẳng qua vào loại thời điểm này thì cũng không có mấy người có thể an tâm hưởng thụ được. Giang Hoài Thanh hoạt động tay chân một chút rồi đi đến bên cạnh Hạ Thừa Vũ: " Ta thấy hình như Thừa Vũ huynh không hề khẩn trương?" Phóng tầm mắt lướt qua những người ở đại điện thì hầu như tất cả mọi người đều đang đứng ngồi không yên, trên bàn tràn ngập món ngon nhưng cũng không thể giảm được sự lo âu của bọn họ trong khoảnh khắc này. Chỉ có vài người vẫn bình chân như vại ngồi xuống nhấm nháp món ngon. Giang Hoài Thanh nhìn từng người, đến một người khác...... Giang Hoài Thanh nhìn chằm chằm người nọ một hồi, đôi mắt càng ngày càng mở to ra, hắn dùng khuỷu tay đẩy Hạ Thừa Vũ một cái rồi nhỏ giọng nói: "Thừa Vũ huynh, ngươi nhìn bên kia đi." Ánh mắt của Hạ Thừa Vũ dời đi theo sự chỉ dẫn của hắn, lúc nhìn thấy người, động tác của hắn cũng không khỏi khựng lại. "Vị này không phải......" Giang Hoài Thanh gật đầu thật mạnh, sự tò mò trong lòng gần như đã sắp tràn ra ngoài: "Thật sự là nàng, sao nàng lại ở chỗ này? Còn ăn mặc như vậy?" Người Giang Hoài Thanh nhìn thấy rõ ràng chính là tiểu thư của Phương gia, Phương Gia Di. Bởi vì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nên Giang Hoài Thanh cũng miễn cưỡng có thể xem là có chút quan hệ với Phương Gia Di, nhưng từ lần chia ra vào ngày đó thì bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau, nhưng có nghĩ trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới lần nữa gặp mặt lại là gặp trong trường hợp này. "Chẳng lẽ là huynh đệ hay sao đó?" Giang Hoài Thanh nói xong lắc đầu, vẫn cảm thấy quá giống. Cảm nhận được ánh mắt từ phía bên này nên Phương Gia Di quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thì thấy hai gương mặt không tính là xa lạ, nàng dừng lại một chút rồi đứng dậy đi tới. "Giang huynh, Hạ huynh." Tuy rằng đã cố tình đè thấp giọng nhưng đối với Giang Hoài Thanh mà nói thì vẫn không khó để nghe ra, quả thật là giọng nói của Phương Gia Di. "Phương......" Vốn dĩ hắn muốn nói Phương tiểu thư nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng thời điểm nên lời sắp đến miệng liền sửa lại, "Phương công tử?" "Là ta." Phương Gia Di trực tiếp thừa nhận, nàng thoải mái ngồi xuống phía đối diện với hai người. Phỏng đoán đã được xác minh, Giang Hoài Thanh không khỏi há hốc mồm, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Thừa Vũ, thấy trên mặt nam nhân cũng có một tia ngạc nhiên không dễ phát hiện thì hắn liền chậm rãi thu hồi sự kinh ngạc trong lòng. Dù sao người giật mình cũng không phải chỉ một mình mình, Giang Hoài Thanh liền vứt vấn đề ra sau đầu, tràn đầy hứng thú nói chuyện với Phương Gia Di. Bọn họ đã từng có tiếp xúc ngắn ngủi, Giang Hoài Thanh rất thích sự quả cảm và cách xử lý mọi việc của Phương Gia Di, đặc biệt là cách xử lý chuyện của Việt Vương, không có sự ướt át bẩn thỉu mà nói có sách mách có chứng, không khiến mình bị ảnh hưởng, hiện nay có mấy nam tử có thể giữ được sự quyết đoán đó? Nơi này không phải là nơi thích hợp để hỏi ra nguyên nhân của chuyện này, Giang Hoài Thanh cũng không phải người có tính cách đánh vỡ lẩu niêu*, nhảy qua vấn đề không thể nói rồi hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. (Ồn ào, gây chuyện, tọc mạch chuyện người khác.) Thi thoảng Hạ Thừa Vũ cũng nói vài câu, thoạt nhìn ba người rất vui vẻ, hoà thuận. Tiểu thái giám hầu hạ ở thiên điện thu hết tất cả vào trong đáy mắt, không bao lâu sau tin tức đã tới tai Thương Quân Lẫm. Lúc ấy, Thương Quân Lẫm đang xem những bài thi được cho là nổi bật, Thẩm Úc ngồi ở bên cạnh hắn để cùng nhau xem, Mạnh công công đi tới, nhỏ giọng báo tin phía dưới truyền lên. "Ba người đó thế mà lại cùng ngồi với nhau." Thẩm Úc ngẫm lại cảm thấy rất thú vị. "Đúng vậy," Trong mắt Mạnh công công cũng mang theo ý cười, "Ba người họ trò chuyện rất vui, không khí cũng rất là hòa hợp." "Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ có nhận ra thân phận nữ tử của Phương cô nương không?" Thẩm Úc đứng thẳng người, hỏi. Mạnh công công hỏi gì đáp nấy: "Thưa quý quân nói, nhìn dáng vẻ thì có vẻ đã nhận ra, lúc ấy biểu cảm của Giang công tử-Giang Hoài Thanh đã thay đổi rõ rệt nhưng chỉ một cái chớp mắt đã khôi phục lại, chắc là đã nhận ra, còn biểu cảm của Hạ công tử- Hạ Thừa Vũ lại vẫn không biến hoá quá nhiều." "Lát nữa bệ hạ muốn trực tiếp công bố thân phận của Phương cô nương sao?" Mặc kệ cuối cùng thành tích của Phương Gia Di như thế nào thì được bước vào thi đình thì cũng đã tương đương với việc bước một chân vào con đường làm quan, mà nếu vào triều làm quan thì cần phải cẩn thận điều tra và đối chiếu thân phận, những lần trước Thương Quân Lẫm vẫn có thể giúp nàng che lấp nhưng lần này dù có là hoàng đế thì cũng không thể che lấp nó. Chỗ bọn họ ngồi cũng có một khoảng cách nhất định với chỗ các quan viên khác ngồi, nếu nhỏ giọng nói chuyện thì sẽ không bị bọn họ nghe thấy. "Kết quả cuối cùng cũng sắp có, chắc chắn phải công bố, vốn dĩ nàng cũng có ý định lấy thân phận nữ tử bước vào chốn quan trường." Thương Quân Lẫm không hề che giấu suy nghĩ của mình. "Ta đã có thể tưởng tượng được tương lai bên ngoài sẽ náo nhiệt đến mức nào." Hơn nữa đến lúc đó trên triều đình, những cuốn sổ con buộc tội chắc cũng có thể chất lên vài chồng. "Chẳng qua quả thật không nên để nữ tử ở mãi trong hậu trạch, nữ tử cũng có thể làm được nhiều việc mà." Vĩnh viễn Thẩm Úc cũng không quên được cảnh tượng ở tương lai qua góc nhìn của quyển sách kia, dù chỉ là một góc nhưng cũng có thể làm kích động lòng người, rất khó để tưởng tượng ra nếu thật sự được sống ở thời đại kia thì sẽ được thấy những gì. "Chúng ta cần phải thay đổi quan điểm đã ăn sâu vào tiềm thức họ, không chỉ để các nữ tử vào triều làm quan mà còn có luật mới dành cho các thương nhân, và sau này có lẽ sẽ còn có nhiều thay đổi hơn nữa, nếu người nào không chịu tiếp thu nó thì cứ trực tiếp thay người là được, từ trước đến nay trẫm chưa từng cần những thần tử bảo thủ, không chịu thay đổi suy nghĩ!" Trong xương cốt của Thương Quân Lẫm đã có sẵn tính hơn thua, hầu hết thời niên thiếu của hắn đều vượt qua trên chiến trường, điều đó cũng khiến cho phong cách làm việc của hắn thường thiên về sự công kích hơn là giữ gìn những cái cũ, bất kể là lúc thống trị quốc gia hay là lúc đối mặt với Thẩm Úc. (Ý là lúc đối mặt với Thẩm Úc thì muốn hướng đến mối quan hệ mới hơn là vẫn giữ nguyên như cũ, chắc zậy ?) Thẩm Úc chống cằm nhìn Thương Quân Lẫm, chỉ trong nháy mắt y đã có thể cảm nhận được Thương Quân Lẫm là đế vương Đại Hoàn, hắn là vua một nước và hắn không dung thứ cho sự ngỗ nghịch của người khác. Lúc Thương Quân Lẫm ở trước mặt y đã cố ý đè ép tính công kích có từ trong xương cốt của hắn, đột nhiên Thẩm Úc phát hiện lúc phải đối mặt với một mặt độc đoán và tự quyết định hết mọi thứ của Thương Quân Lẫm thì y vẫn không có cảm giác chán ghét như trong tưởng tượng. "Nhìn trẫm như vậy làm cái gì?" Thương Quân Lẫm xoa tóc mai trên thái dương của Thẩm Úc. "Cảm thấy hôm nay bệ hạ cũng rất đẹp." Thẩm Úc cười tủm tỉm trả lời. Thương Quân Lẫm bật cười: "Có đẹp nữa cũng không bằng A Úc." Lúc hai người nói chuyện thì phía các đại thần đã thương lượng và chọn ra kết quả. "Bệ hạ, thần cho rằng cách giảng giải của bài thi này đủ để xếp vào hàng nổi bật nhất." "Thần lại coi trọng bài này hơn." Mắt thấy lại sắp loạn cả lên, Thương Quân Lẫm nói: "Nêu ra lý do các ngươi chọn nó đi." "Bài thi trong tay của thần đã kết hợp được những cái chung với nhau, đi sâu vào vấn đề bên trong......" Thẩm Úc vừa nghe vừa lật bài thi để cùng xem với Thương Quân Lẫm, ba bài thi này giảng giải từ các góc độ khác nhau, có các đặc điểm riêng, nhìn chung cũng không nhường nhịn nhau, Thẩm Úc thấy được chữ viết quen mắt ở giữa, lấy qua xem nhìn kỹ lại một lần. Y lại nghiêm túc xem lại hai bài thi còn lại, trong lòng cũng đã có đáp án. Sau một phen bàn luận, nói có sách mách có chứng xong thì trong lòng mỗi người cũng đã có kết quả. Thừa tướng cầm lấy một bài thi trong đó, đứng ra nói: "Thần cho rằng người này có thể đứng đầu." Lần này, không có người nào phản đối. Cuối cùng kết quả cũng giống với suy nghĩ trong lòng Thẩm Úc. Cứ mỗi lần thi đình thì ba giải đầu là khó xác định nhất, sau khi đã quyết định được ba giải đầu thì những kết quả sau đó cũng dễ xác định. Lúc này các đại thần mới có thể biết được người viết ra bài thi đó là ai. Không ngoài dự kiến, người đứng đầu là Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh đứng thứ ba, lúc xem danh sách để tìm ra tên của người đạt hạng hai thì ngay lập tức có đại thần quỳ xuống: "Bệ hạ, không thể!" "Ồ? Người là do các ngươi bàn luận rồi tự mình chọn ra, hiện tại nói không thể với trẫm là có ý gì?" Thương Quân Lẫm ngồi ở trên cao, dùng ánh mắt không rõ biểu cảm đánh giá người đang quỳ gối ở phía dưới. "Người này...... Người này thân là nữ tử lại mạo danh thành nam tử để tham gia khoa cử, là tội khi quân*!"(chống vua, chống nước.) "Khi quân? Sao trẫm không thấy nàng khi quân chỗ nào cả? Minh đại nhân, nếu trẫm nhớ không nhầm thì một khắc trước ngươi còn cảm thấy văn chương của người này có đủ tư cách để lấy được giải nhất." "Đó là tại thần không biết đây là do nữ tử làm......" "Nàng thân là nữ tử, lại có thể viết ra văn chương hay như vậy, chẳng lẽ Minh đại nhân muốn phủ định khả năng văn chương ưu tú của nàng chỉ vì nàng là nữ tử sao?" Thẩm Úc lên tiếng dò hỏi. "...... Thần không có ý này." Vừa nãy ông lại coi trọng bài văn này nhất, hiện tại muốn phản bác cũng không có thể phản bác được. Nếu bây giờ phủ định chuyện bài văn này hay thì không phải tương đương với việc phủ định mắt nhìn của mình sao? Lại nhìn biểu cảm của bệ hạ, rõ ràng ngài đã sớm biết được chuyện này, Minh đại nhân đành thở dài, lui qua một bên. Sau khi có thành tích, thí sinh cần trình diện trước mặt thánh thượng lần nữa, có người đọc thứ tự chỗ ngồi rồi cùng quỳ xuống để tạ ơn hoàng ân. Giang Hoài Thanh đi theo những thí sinh khác để lần nữa tiến vào đại điện, thành tích thi hội của hắn cao nên được ngồi ở phía trước. Sau khi bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Mạnh công công để quỳ lạy xong thì một giọng nói trầm ổn truyền tới. "Đứng dậy đi." Giọng nói này mang đến một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, Giang Hoài Thanh nhân cơ hội đứng dậy liền liều lĩnh ngẩng đầu lên nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]