Chương trước
Chương sau
Biểu cảm của Đàm tiên sinh đã chứng minh tất cả.
Việt Vương như là vừa được đưa lên rất cao rồi lại bị rơi xuống vực sâu không thấy đáy, sự lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng của hắn, lan tràn ra khắp toàn thân.
Nhiệt huyết vừa rồi nguội đi trong chớp mắt.
Việt Vương vẫn không chấp nhận sự thật ở trước mắt, vào thời điểm hắn cho rằng mình đã nhìn thấy rạng đông thì đã có người đóng cánh cửa sổ kia lại một cách rất mạnh, cứ như đang nói cho hắn rằng tất cả đều chỉ là giả.
Dù là ai thì cũng không thể chấp nhận nổi.
Việt Vương nắm lấy bả vai của Đàm tiên sinh, hắn không nhịn được mà nắm hơi chặt khiến Đàm tiên sinh thấy rất đau, ông ta cố gắng đẩy tay hắn ta ra: "Trước tiên kêu bọn họ rút lui rồi đóng cửa thành lại đã, nhanh lên!"
Không phải bọn họ muốn lùi bước mà là đội quân mênh mông kia khiến bọn họ không thể không lui về phía sau, tìm con đường khác để rút lui.
Việt Vương cắn chặt khớp hàm, hắn ta không muốn cứ thế mà từ bỏ.
"Không thể lùi bước được, nếu lần này lại tiếp tục bị vây ở trong thành thì chúng ta sẽ không còn bất cứ cơ hội nào, cần phải tốc chiến tốc thắng, dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng vây."
Đàm tiên sinh có hơi suy tư, ông ta thấy Việt Vương nói cũng rất có lý, bọn họ không thể bị nhốt ở Hán Châu mãi được, nếu không thì sẽ rất có khả năng bọn họ biết nhốt đến chết, hiện tại là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Lúc bọn họ đang bày mưu thì người ở bên dưới cũng phát hiện có gì đó kì lạ.
"Sắp có người tới sao?"
"Là người của chúng ta à? Hay là... Người của triều đình?"
Người có sự hoài nghi đó không chỉ là binh lính của Việt Vương mà còn cả quân đội được triều đình sai tới nữa.
Vào lúc vừa mới bắt đầu giao chiến tuy rằng bọn họ cũng biết Việt Vương còn có sự sắp xếp khác nhưng lại không ngờ binh lực của đối phương lại vượt qua bọn họ nhiều như vậy, tướng quân đã kêu gọi sự giúp đỡ từ phía triều đình rồi nên bọn họ liều mạng đến bây giờ cũng là vì muốn níu chân Việt Vương, chờ cứu binh tới.
Chiến đấu với lượng binh nhiều gấp đôi lâu như vậy bọn họ đã sắp không kiên trì nổi nữa, nếu người của triều đình còn chưa tới thì chỉ sợ hôm nay khả năng cao là Việt Vương sẽ thoát khỏi vòng vây được.
"Tướng quân, chúng tôi phát hiện cách đó không xa có dấu vết hành động của một lượng lớn binh mã."
Người đàn ông được gọi là tướng quân bỗng chốc cầm lấy thanh kiếm ở trong tầm tay: "Là người của chúng ta hay là người của Việt Vương?"
Vừa dứt câu thì những người ở xung quanh đã như ngừng thở, ở những lần trước đó sau mỗi lần bọn họ nghe thấy thông báo này thì lực lượng của Việt Vương sẽ lớn mạnh thêm một phần, ban đầu là bọn họ đè ép đối phương sau đó hai bên lại ngang nhau, và gần đây nhất là bọn họ bị đối phương đè ép, tất cả những điều này đã xảy ra chỉ trong chưa đến một tháng.
Lần này bọn họ thật sự rất mong mình có thể nghe thấy câu trả lời hoàn toàn khác với những câu trả lời trước đó.
"Thưa tướng quân, lần này là quân đội của triều đình tới." Trên mặt của người lính kia không nén nổi sự kích động.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người nhìn về phía tướng quân nhưng lại thấy biểu cảm trên mặt của tướng quân vẫn chưa hề thả lỏng, hai mày vẫn còn nhíu chặt lại.
"Tướng quân?"
"Trước tiên đừng thiếu cảnh giác, phải xác nhận lại thân phận của đối phương thật kĩ vào."
"Vâng!"
Lời tướng quân nói đã khiến đầu óc bọn họ tỉnh táo hơn một chút, bọn họ nhớ tới những chuyện xảy ra trước đó không, lúc đó người của Việt Vương đã ngụy trang thành quân đội của triều đình để tiếp cận bọn họ, nếu không nhờ tướng quân phản ứng kịp thời thì có lẽ bọn họ đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của quân địch.
Cố Hoài dẫn người tới gần, mọi người nhìn thấy cờ xí mà bọn họ đang giương cao, đó chính là dấu hiệu của Đại Hoàn.
"Bệ hạ sai người tới rồi!"
Cố Hoài đến đã hoàn toàn thay đổi tình thế trên chiến trường.
Binh bại như núi đổ, mây đen bao phủ bầu trời của Hán Châu mấy ngày qua cuối cùng cũng tan biến.
Trước lúc ăn Tết, mọi người đã nhận được tin tức triều đình đã khiến phản tặc phải đền tội.
Việt Vương đã được cấp dưới thân cận yểm hộ để bỏ trốn nhưng bọn họ còn chưa đi được bao xa thì đã bị Cố Hoài dẫn người đuổi theo và bắt trở về.
Trong trận chiến này Cố Hoài lại lập được công lớn.
Thân là một trong những tổng chỉ huy nên lúc trở về kinh, Cố Hoài đã được cưỡi ngựa đi đầu.
Dân chúng trong kinh thành chen chúc ở trên đường để chào đón hắn, bọn họ đã biết được tin tức Việt Vương thua trận từ trên dân báo, giờ đây Việt Vương và đám Đàm tiên sinh đã bị nhốt ở trong xe chở tù nhân, thu hút vô số trứng thối và rau thối.
Việt Vương đờ đẫn nhìn những thứ xảy ra ở trước mặt, thật vất vả hắn ta mới trốn khỏi kinh thành được, vậy mà bây giờ lại trở về đây bằng tư thế chật vật này, sự chênh lệch trong lòng hắn thật sự là quá lớn, hắn không biết bây giờ mình nên bày ra biểu cảm gì nữa.
Một quả trứng thối "bộp" một cái, đập vào đầu hắn rồi lập tức vỡ tan, mùi hôi thối ghê tởm tràn ra trong nháy mắt.
Ban đầu Việt Vương còn thấy khó chịu, hắn sẽ nhíu mày lại nhưng hiện tại lúc đối mặt với những thứ này, trên mặt hắn đã không còn bày ra bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

Suốt dọc đường đi, những gì hắn nghe thấy đều là những lời khinh bỉ hắn.
Đội quân phụ trách áp giải đám Việt Vương trở về kinh chính là 5000 binh mã Cố Hoài dẫn từ Túc Bắc về, còn những binh mã được triều đình điều động đến Hán Châu tạm thời vẫn ở lại đó để xử lý những việc kế tiếp.
Công thần trở về kinh, vì để thể hiện sự coi trọng nên triều đình sẽ sao viên quan đến để đặc biệt nghênh đón, nhưng nếu công lao đủ lớn thì bệ hạ sẽ tự mình bước ra nghênh đón.
Lần này Cố Hoài đã lập công hại lần liên tục, lại còn ngăn cơm sóng dữ và bắt được Việt Vương, dù về tình hay về lý thì triều đình cũng phải rất coi trọng.
Vào ngày Cố Hoài dẫn người trở về Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã thay đồ, mặc trang phục bình thường để rời cung.
Trong quán trà, lầy rượu đều đang bàn luận về chuyện của Việt Vương, lần này Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm không chọn đến lâu Nghênh Tinh nữa mà chọn một quán trà khác, bọn họ chọn một phòng riêng có cửa sổ ở trên lầu hai để tiện xem xét tình hình ở bên ngoài.
Nơi bọn họ chọn chính là nơi mà đoàn người Cố Hoài đi vào kinh thành thì chắc chắn sẽ phải đi qua.
Thẩm Úc tự tay rót trà rồi đẩy một chum tới trước mặt Thương Quân Lẫm: "Trà ở nơi này khá ổn, bệ hạ nếm thử đi."
Quán trà này là nơi y được Giang Hoài Thanh đề cử lúc hai người viết thư cho nhau, trước đó có một khoảng thời gian dài Thương Quân Lẫm bận xử lý công việc nên không thể rời khỏi cung được, hôm nay rảnh rỗi nên Thẩm Úc đã mời hắn rời cung với mình.
Thương Quân Lẫm nâng chum trà lên rồi nhấp một ngụm: "Trẫm lại vẫn thích tay nghề của A Úc hơn."
Thẩm Úc biết rất nhiều thứ, trà là một trong những thứ đã làm bạn với y suốt cả hai đời, đời trước chỉ có một mình nên y rất thích tự pha trà cho mình, đời này có thêm một Thương Quân Lẫm nữa nên y cũng nấu cho hắn uống.
Uống trà Thẩm Úc tự pha quen rồi nên giờ Thương Quân Lẫm đã không còn dễ dàng chấp nhận trà người khác pha.
Thẩm Úc nhìn sắc trời, thấy vẫn còn thời gian nên y đã kêu người hầu đưa dụng cụ pha trà tới.
"Trẫm chỉ nói vậy thôi, A Úc không cần phải tự mình pha đâu." Thương Quân Lẫm thấy thế vội đè tay y lại.
"Không sao cả, vừa lúc ta cũng thích uống trà mình tự tay pha hơn." Thẩm Úc nói thế cũng không phải vì muốn trấn an Thương Quân Lẫm mà là vì y thật sự nghĩ như vậy, lúc còn ở trong cung thì y đã thích tự tay pha hơn rồi.
Thương Quân Lẫm thấy y cảm thấy hứng thú nên cũng đã kêu Mạnh công công chọn vài bộ dụng cụ pha trà thật quý báu rồi đưa đến Cung Ngọc Chương.
Động tác của Thẩm Úc như nước chảy, mây trôi, sắc lam của áo cũng theo từng động tác của y mà chao lượn, đôi mắt của y rũ xuống, nhìn chằm chằm vào chén trà bằng sứ trắng ở trong tay.
Ánh mắt của Thương Quân Lẫm dừng lại ở trên người y, không thể dời đi nổi.
Thương Quân Lẫm lo Thẩm Úc sẽ thấy đói nên đã gọi rất nhiều điểm tâm, tất cả đều là những món thiên ngọt theo khẩu vị của Thẩm Úc.
Thương Quân Lẫm cầm một miếng bánh lên rồi đưa đến bên miệng Thẩm Úc, Thẩm Úc vừa cắn một miếng thì mùi hương nhẹ nhàng của trà đã lan tràn trong khoảng miệng y, y ngạc nhiên hỏi: "Trong cái bánh này có bỏ thêm lá trà hay sao?"
Có hương thơm của trà nhưng lại không có vị đắng, ngược lại lúc bỏ vào miệng lại cảm nhận được vị ngọt và hương thơm vương vấn trong miệng.
"Dùng phương pháp đặc thù để hương thơm của trà được nằm lại trong bánh nhưng lại vẫn có thể lọc đi vị đắng, đây là một loại bánh rất nổi tiếng và là nét đặc trưng của nơi này."
Mặt trời dần ngả về phía Tây, số người tụ tập lại ở bên đường cũng càng ngày càng nhiều hơn, chỗ Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ngồi là một vị trí rất tốt, nhờ có tầm nhìn trống trải nên có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở bên dưới.
"Sắp tới rồi sao?" Thẩm Úc buông chén trà xuống rồi nhìn ra bên ngoài.
Y vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới từ cách đó không xa, Thẩm Úc thò đầu ra nhìn về hướng có âm thanh truyền đến.
Các tướng sĩ mặc khôi giáp chỉnh tề đang bước đều theo nhịp mà tiến tới nơi này, dân chúng cũng tự động lui ra hai bên ven đường để nhường đường cho bọn họ.
Thẩm Úc có thể nghe thấy tiếng bàn luận, tiếng hoan hô ở bên dưới, bọn họ đang vui mừng vì thắng lợi của Đại Hoàn, đang hò hét vì các vị tướng sĩ anh dũng và thiện chiến.
Thẩm Úc đã nở nụ cười từ lúc nào không hay, y lại quay lại chỗ ngồi của mình.
Tốc độ của đám Cố Hoài rất nhanh, chỉ một lúc sau bọn họ đã đi đến dưới lầu của quán trà, Thẩm Úc đã có thể nhìn thấy Cố Hoài đang ngồi ở trên lưng ngựa cao cao kia.
Hiện tại Cố Hoài trông kiên nghị hơn trước lúc rời đi một chút, ánh mắt cũng càng giống với người mà Thẩm Úc đã từng tiếp xúc trong trí nhớ hơn, Thẩm Úc không nhịn được mà nghĩ tới kiếp trước, lúc mà Cố Hoài còn chưa gặp được y thì hắn đã từng phải trải qua những gì?
Ánh mắt của Thẩm Úc dừng lại trên người của Cố Hoài lâu hơn một chút, Thương Quân Lẫm bực bội mà nắm lấy cằm của y, vừa lúc hắn nhìn thấy sự ảm đạm mà Thẩm Úc còn chưa kịp rút về ở trong mắt y.
"A Úc đang nghĩ gì vậy?" Trong lúc không khống chế được thì ngón tay đang nắm cằm Thẩm Úc của Thương Quân Lẫm đã tăng thêm một chút lực, giọng nói của hắn cũng mang theo chút giận giữ mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Thẩm Úc vừa thoát khỏi trí nhớ từ trong kiếp trước thì thấy cằm của mình có hơi đau.
"Bệ hạ, ngài véo ta đau."
Thương Quân Lẫm như người mới vừa tỉnh mộng, lập tức buông cằm Thẩm Úc ra. Không có gì bất ngờ xảy ra, trên cằm của Thẩm Úc lại có hai vệt đỏ trông rất đáng sợ.
"Rất đau sao?" Sự giận dữ ở trong lòng biến mất trong chớp mắt, Thương Quân Lẫm khẽ nâng cằm của Thẩm Úc lên rồi dùng lòng bàn tay chạm vào.
Thẩm Úc lắc đầu, vừa lúc thoáng nhìn thấy Việt Vương tràn đầy sự chật vật đang bị nhốt ở trong xe chở tù nhân.
"Lần này bệ hạ muốn xử lý Việt Vương thì chắc sẽ không còn có người nhảy ra bảo tiên đế có lệnh gì đó đâu nhỉ?"
Như là cảm nhận được gì đó, người bị nhốt trong xe chở tù nhân thoáng ngẩng đầu nhìn lên phía trên này, sau đó hai mắt hắn như bị đâm vào, cứ thế mà vội vàng dời mắt đi.
"Chuyện Việt Vương làm phản đã là chuyện chắc chắn rồi, bọn họ không dám nói gì đâu."
Việt Vương bị bắt rồi nhưng Thương Quân Lẫm vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, sau khi đóng gói một ít điểm tâm lại, hai người đứng lên trở về cung.
Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ, Thẩm Úc đã từng dùng mười mấy năm để quen với việc chỉ có một mình nhưng hiện tại chỉ mới mất một năm ngắn ngủi mà y đã quen với việc có một người khác ở bên cạnh.
Sau khi đưa Thẩm Úc về Cung Ngọc Chương rồi ngồi thêm một lúc, Thương Quân Lẫm đi gặp đám Cố Hoài.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Cố Hoài cần phải vào cung để gặp hoàng đế, đi cùng với hắn còn có mấy vị tướng lĩnh khác lần này cũng về kinh cùng hắn, có người đi về từ Túc Bắc với hắn và cũng có người nửa đường thì gặp mặt, còn có cả người được sai đến Hán Châu nữa.
Việt Vương và những đồng phạm của hắn ta đã bị đưa tới nhà tù của bộ Hình.
Việt Vương đã làm phản rồi nên dù là có di mệnh của tiên đế ở đó thì ở trong triều cũng không còn có ai dám nói giúp Việt Vương. (Di trong di chúc, mệnh trong mệnh lệnh, =>Mệnh lệnh trước khi chết.)
Đó chính là tội làm phản đó, cho bọn họ thêm mấy cái mạng nữa cũng không đủ để đắp vào.
Không ai muốn lấy vận mệnh của dòng họ mình ra đùa giỡn cả, loại tội như làm phản sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.
Trong cung đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ coi như tẩy trần cho đám Cố Hoài, người tham dự còn có những đại thần trọng yếu ở trong triều, trong bữa tiệc, Thương Quân Lẫm cũng ban thưởng cho những người có công lần này. (Tiệc tẩy trần tổ chức cho những người đi xa về hoặc từ xa đến.)
Cố Hoài nhảy thẳng lên chức tướng quân nhị phẩm, còn cao hơn chức vị dự định ban đầu.
"Trẫm lệnh cho ngươi xử lý bè phái còn lại của phản tặc một cách nhanh chóng nhất." Lúc ban thưởng, Thương Quân Lẫm còn đưa ra một nhiệm vụ mới.
"Thần nhận chỉ!"
Sau khi nhận chỉ, Cố Hoài trở về vị trí của mình, trong lúc đó có rất nhiều đại thần đã nhìn vào thái độ của Thương Quân Lẫm hiện tại để thấy được dáng vẻ sau này của vị tướng quân mới nhận chức này.
Có thể được bệ hạ trọng dụng thì chắc chắn tương lai sẽ không đong đếm được, hơn nữa hiện tại Cố Hoài không thuộc về bất cứ lực lượng nào ở trong triều nên lúc này đương nhiên có thể giữ được quan hệ tốt thì cứ giữ, tốt nhất là có thể kéo được người về phe mình.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thương Quân Lẫm không trở về Cung Ngọc Chương luôn mà lại đi đến phòng Ngự Thư.
Đội trưởng của Ẩn Long Vệ lặng lẽ xuất hiện ở trong phòng Ngự Thư.
"Trẫm cần phải biết mọi tin tức về Cố Hoài, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ."
Hắn không thể không để ý đến ánh mắt mà Thẩm Úc đã để lộ hồi nãy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.