Nếu Thẩm Úc nhớ không nhầm thì phủ Trấn Bắc Hầu chỉ có mình y với Thẩm Thanh Nhiên mới đúng, hay là vì đời này Thẩm Thanh Nhiên đã mất đi giá trị lợi dụng nên Trấn Bắc Hầu lại kiếm thêm một đứa nữa?
Theo tính cách của Trấn Bắc Hầu thì chuyện này cũng không phải là không thể.
Nhưng nếu phủ Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại có thêm một người thừa kế thì Mộ Tịch cũng đâu đến nỗi không nói cho y đâu.
"Không có," Thương Quân Lẫm vuốt ve mặt Thẩm Úc, "Người Trấn Bắc Hầu muốn lập làm thế tử chính là A Úc."
"Ta?" Thẩm Úc lại càng ngạc nhiên hơn, "Ta đã vào cung luôn rồi, ông ta lập ta làm thế tử làm gì? Chắc sẽ không nghĩ rằng ta đã vào cung rồi vẫn còn có thể trở về kế thừa phủ Trấn Bắc Hầu đâu đúng không?"
Đừng nói tới chuyện thân phận hiện tại của y không thể kế thừa, cho dù là có thể thì Thẩm Úc cũng chả cần, trước kia y muốn vị trí này chỉ đơn giản là vì đây vốn là vị trí mà y xứng đáng có được, so với việc bị người khác chiếm mất thì thà tự dành về tay của mình còn hơn.
"Ông ta nói em là đứa con vợ cả duy nhất trong Hầu phủ, về tình hay về lý thì vị trí này cũng nên là của em." Không chỉ Thương Quân Lẫm mà lúc Trấn Bắc Hầu nói ra những lời này ở trên triều, vẻ mặt của các đại thần cũng rất hoang mang, bọn họ thật sự không hiểu vì sao Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại muốn như thế.
Nếu thật sự là muốn lập con vợ cả làm người thừa kế thì sao mười mấy năm trước khi người ta vào cung lại không hề nhắc đến? Lại cố tình đề ra sau khi con mình đã được hoàng đế yêu chiều rồi chứ, có rất nhiều người đã nhìn Trấn Bắc Hầu bằng ánh mắt khác thường.
Trấn Bắc Hầu không cảm nhận được sao? Sao ông ta lại không cảm nhận được những ánh nhìn không thèm che giấu kia? Ngay cả Thương Quân Lẫm cũng nhìn ông ta, ánh mắt còn như muốn chọc thủng.
"Trấn Bắc Hầu nhắc đến vào lúc này là đang nói đùa với trẫm sao?"
Ai cũng có thể cảm nhận được rằng Thương Quân Lẫm dù đang dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng đã tức giận rồi.
Trấn Bắc Hầu vội vàng quỳ xuống: "Thần không dám, chỉ là vị trí này vốn nên là của nó, trước đây là do thần quá ngu ngốc nên mới đi yêu chiều thiếp đến nỗi bỏ con, đã lỡ ngó lơ Tiểu Úc rất nhiều, thần nghĩ bây giờ thần vẫn còn cơ hội để bù đắp lại những sai lầm của quá khứ."
Thương Quân Lẫm đứng ở trên cao mà nhìn xuống phía ông ta, không nói đồng ý hay từ chối, Trấn Bắc Hầu còn đang muốn nói gì đó thì Thương Quân Lẫm đã ngắt lời ông ta: "Hiện giờ A Úc là quý quân của trẫm, với em ấy thì phủ Trấn Bắc Hầu cũng chỉ còn là một nơi từng ở, trẫm không quan tâm vì sao ông lại đột nhiên có suy nghĩ này, là thật lòng hay đang giả vờ, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Thế mà lại từ chối thẳng thừng luôn?!
Các triều thần lại càng khó hiểu trước những chuyện đang xảy ra hơn.
Sau khi hạ triều, các đại thần khá thân thiết với nhau lại bắt đầu tụ tập lại, không nhịn được mà nói đến chuyện xảy ra lúc lên triều.
"Trấn Bắc Hầu đang nghĩ gì vậy? Lúc này mà lại bảo muốn lập thế tử."
"Nếu ông ta thật sự muốn lập con vợ cả thì đã lập từ lâu rồi, ban đầu ông ta muốn nhường quyền thừa kế cho cái tên lúc nào cũng hướng về người ngoài kia cơ, chẳng lẽ bây giờ hối hận rồi sao?"
"Hiện tại hối hận thì còn có ích gì chứ? Người cũng đã bị ông ta đưa vào cung rồi, hiện tại đòi bệ hạ thả người về thì lại càng không thể, đừng nói đến chuyện hiện giờ quý quân được yêu chiều, cho dù là một hậu phi không được yêu thương thì cũng không thể làm ra loại chuyện đó."
"Đúng vậy, dựa vào mức độ yêu chiều mà bệ hạ dành cho quý quân thì một vị trí thế tử mà thôi, khả năng cao là quý quân sẽ không thèm để ý đến, nếu thật sự để ý đến nó thì lúc trước ngài ấy cũng đã không vào cung.
Không ai hiểu gì sao Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại muốn làm vậy, ngay cả những viên quan ngày thường có quan hệ tốt với Trấn Bắc Hầu cũng không hiểu vì sao.
"Trẫm đã từ chối ông ta, sau này A Úc chỉ có thể bị cột chặt lại với trẫm." Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc ngồi lên trường kỷ.
"Dù bệ hạ có đồng ý thì ta cũng sẽ không thể đồng ý được, từ khoảnh khắc ta bước vào cung thì đã không còn bất cứ quan hệ nào với phủ Trấn Bắc Hầu.".
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Chẳng qua Thẩm Úc cũng rất tò mò vì sao Trấn Bắc Hầu lại phải làm như vậy.
"Gần đây phủ Trấn Bắc Hầu xảy ra chuyện gì sao?" Ngoại trừ khả năng này ra thì Thẩm Úc không còn nghĩ ra điều gì có thể làm nguyên nhân.
"Không có, ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt ra thì mọi thứ ở phủ Trấn Bắc Hầu vẫn diễn ra như thường."
Thương Quân Lẫm sẽ không lừa y mấy chuyện thế này, Thẩm Úc đừng phải loại trừ khả năng này.
Nếu phủ Trấn Bắc Hầu không xảy ra chuyện gì thì vì sao Trấn Bắc Hầu lại bảo muốn xin cho y lên làm thế tử?
Thật ra có một chuyện Trấn Bắc Hầu không hề nói sai, vị trí thế tử này quả thật vốn là của Thẩm Úc, nếu không phải do Trấn Bắc Hầu quá yêu chiều mẹ con Thẩm Thanh Nhiên nên mãi không chịu giao chức vị thế tử cho y thì y đã sớm là một thế tử đúng nghĩa của phủ Trấn Bắc Hầu.
Vài ngày sau, từ phủ Trấn Bắc Hầu truyền đến tin tức Trấn Bắc Hầu đã bắt đầu chọn vợ cho Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên và Thẩm Úc cũng không cách biệt nhau quá nhiều, quả thật là đã đến tuổi nên chọn vợ rồi, đầu tiên là xin cho Thẩm Úc làm thế tử, sau đó lại tìm vợ cho Thẩm Thanh Nhiên, giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?
"Trấn Bắc Hầu chọn nhà nào xem mắt cho Thẩm Thanh Nhiên vậy?" Thẩm Úc vuốt ve miệng ly rồi hỏi.
"Là cô con gái thuộc chi thứ của nhà họ Đoạn," Thương Quân Lẫm nói những tin tức mà Ẩn Long Vệ tìm hiểu được cho y, "Còn có con gái nhà họ Dịch, họ Trần nữa."
Không còn ngoại lệ, tất cả đều là những cô gái có xuất thân từ các gia đình quyền thế, chỉ sợ thứ khiến Trấn Bắc Hầu chọn những cô gái đo không phải là chính họ mà những lực lượng đứng ở phía sau lưng họ.
Liên hôn.
Loại chuyện này khá thường thấy ở trong các gia tộc quyền thế, Trấn Bắc Hầu chọn con đường liên hôn thì Thẩm Úc cũng không thấy có gì kì lạ, nhưng đối tượng liên hôn lại là Thẩm Thanh Nhiên...
"Bọn họ tình nguyện gả con gái của mình cho Thẩm Thanh Nhiên sao?"
"Tuy hắn ta chỉ là con vợ lẽ nhưng lại là người duy nhất có khả năng thừa kế hầu phủ, hơn nữa hắn ta lại còn có huynh trưởng là em nữa, bọn họ đống ý cũng rất bình thường.
Thương Quân Lẫm nói không sai, không phải ai cũng biết ân oán giữa Thẩm Úc và phủ Trấn Bắc Hầu, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy tuy rằng Thẩm Úc và phủ Trấn Bắc Hầu không tính là quá thân thiết nhưng cũng không đến nỗi ngươi chết ta sống, bất kể là trong đó đã xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không thể thay đổi được sự thật y là con vợ cả của phủ Trấn Bắc Hầu.
Người biết ân oán giữa y và Thẩm Thanh Nhiên lại càng ít hơn, trước lúc vào cung Thẩm Úc luôn ru rú ở trong nhà, cảm giác tồn tại thật sự rất thấp, Thẩm Thanh Nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi chạy đi khắp nơi để kể mình đã ức hiếp huynh trưởng ruột thị của mình như thế nào.
Phủ Trấn Bắc Hầu.
Sau nhiều ngày, cuối cùng Trấn Bắc Hầu lại một lần nữa bước vào sân viện của Thẩm Thanh Nhiên, bị nhốt một khoảng thời gian nên Thẩm Thanh Nhiên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hai tháng trước Trấn Bắc Hầu đã mở lệnh cấm túc hắn ta nhưng cũng chỉ có thể hoạt động thoải mái ở trong phủ chứ không thể ra khỏi phủ.
Thẩm Thanh Nhiên cũng hiểu người cha như Trấn Bắc Hầu thì không thể nhắc đến tình cũ, nếu ai có tác dụng với ông ta thì ông ta sẽ tìm mọi cách để đối xử tốt với người đó, còn nếu đã vô dụng thì sẽ bị ông ta đá đi không hề vương vấn.
"Sao cha lại tới đây?" Sau khi gặp phải quả nhiều trắc trở thì Thẩm Thanh Nhiên đã biết cách ngụy trang.
"Ngươi cũng tới tuổi cưới vợ rồi, bản hầu đã chọn thay cho ngươi vài người, tự ngươi xem đi." Trấn Bắc Hầu phất tay, gã sai vặt đi theo phía sau ông ta lập tức đặt danh sách lên bàn.
Thẩm Thanh Nhiên suýt chút nữa đã không duy trì được biểu cảm ở trên mặt: "Cha tới đây là vì việc này hay sao?"
"Huynh trưởng của ngươi đã vào cung một năm rồi, người cũng nên thành thân đi, sau khi thành thân thì nhanh chóng sinh con đẻ cái cho hầu phủ." Mục đích của Trấn Bắc Hầu đã được thể hiện rõ tỉnh lời nói.
Gương mặt Thẩm Thanh Nhiên lộ vẻ kì dị: "Cha biết con chỉ thích đàn ông thôi cơ mà."
Trấn Bắc Hầu không thèm kiên nhẫn mà xua tay: "Chỉ để ngươi cưới vợ cả mà thôi, hiện giờ hầu phủ chỉ có mình ngươi, chờ sinh con ra xong thì ngươi muốn thích ai cũng được."
"Cha nói rất đúng," Thẩm Thanh Nhiên nhìn danh sách ở trên bàn, "Con sẽ xem xét thật kĩ."
"Đều là những cô gái có gia thế rất tốt cả, ngươi tranh thủ thời gian rồi chọn người đi, bản hầu phải nhanh chóng trả lời nhà gái."
Sau khi Trấn Bắc Hầu rời đi, Thẩm Thanh Nhiên đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, chậm rãi mở danh sách ra. Trấn Bắc Hầu không hề lừa hắn, những cô gái có tên trong danh sách đều có gia thế rất tốt, nếu nghiêm túc tính toán thì Thẩm Thanh Nhiên cưới những cô gái này cũng xem như là trèo cao."
Tin tức từ phủ Trấn Bắc Hầu được truyền vào trong cung, Mộ Tịch biết gần đây Thẩm Úc khá chú ý tới những chuyện xảy ra ở phủ Trấn Bắc Hầu nên vừa nhận được tin tức thì nàng đã nói cho Thẩm Úc luôn.
Thẩm Úc bảo bọn họ tiếp tục để ý.
Ở Hán Châu bởi vì có đoàn người Việt Vương đến mà đã không còn không khí ăn Tết.
Hiện tại Việt Vương ở trong nhà của chủ nhân nhà họ Trình, vào lúc Việt Vương đến đây thì người của nhà họ Trình mới biết bọn họ đã bị bắt trói chung vào một cái thuyền, không phải không có người phản đối nhưng việc đã đến nước này rồi nên ngoại trừ việc đi theo Việt Vương ra thì bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tình hình bên ngoài đang rất khẩn trương nên Việt Vương cũng không còn tâm trạng ăn Tết, so với những chuyện này thì hắn ta càng hi vọng những người Đàm tiên sinh nói nhanh chóng tới đây, hắn ta thật sự không muốn bị nhốt ở nơi này nữa.
"Đàm tiên sinh, đến cùng thì những người hỗ trợ mà ông nói đến bao giờ mới có thể đến đây?"
"Bọn họ đã tới rồi, đang ẩn nấp trong dãy núi ở phía Tây của nơi này, giờ chỉ còn chờ một thời cơ thích hợp để cùng chúng ta trong ngoài tấn công, phá bỏ sự bao vây."
Nghe thấy câu này, tảng đá trong lòng Việt Vương chậm rãi rơi xuống: "Người của bổn vương thì sao? Đàm tiên sinh có thấy họ không? "
Theo như lời Đàm tiên sinh thì những người hỗ trợ đó tới muộn như vậy là vì phải đi đường vòng để dẫn thế lực Việt Vương để lại đất phong đến đây.
"Vương gia cứ yên tâm, đã trên đường tới đây rồi." Việt Vương biết chuyện mình làm sẽ mang đến rất nhiều phiền toái nên trước lúc chưa hoàn toàn nắm chắc, hắn rất cẩn thận để triều đình không nhìn ra có vấn đề gì, như thế cũng vừa lúc tiện cho bọn họ.
Triều đình cũng không biết cụ thể trong mấy năm nay lực lượng của Việt Vương đã phát triển đến đâu, những người đó ẩn giấu rất sâu, cho dù là sai người đến Nhạc Châu thì cũng không thể tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Đàm tiên sinh cầm lấy chén trà từ tay nữ hầu rồi nhấp một ngụm: "Còn có một việc, gần đây ta nhận được một lời mời hợp tác khá đặc biệt, vương gia có hứng thú không?"
Việt Vương: "Hửm?"
Đàm tiên sinh: "Là người đến từ phía Bắc Mạc, bọn họ nói có một người tình nguyện góp sức giúp vương gia."
Việt Vương: "Người của Bắc Mạc sao? Không phải bọn họ mới vừa bị Túc Bắc quân đánh bại sao?"
Đàm tiên sinh úp mở: "Đúng vậy, mà cũng không phải, đến lúc đó vương gia sẽ biết."
Việt Vương không còn lựa chọn nào khác, nếu muốn đủ sức để đánh với Thương Quân Lẫm một trận thì với số lượng người trong tay hắn hiện tại thì sẽ không đủ, hắn không có thời gian để tìm hiểu xem vì sao những người này giúp hắn, hắn chỉ mong có thể nhanh chóng thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Hắn ta không muốn bị Thương Quân Lẫm đè đầu mãi, một ngày nào đó Thương Quân Lẫm chắc chắn sẽ là một tên bại tướng dưới tay hắn! Những nhục nhã mà hắn phải chịu hắn sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần!
"Công tử, người được chúng ta sai đến Hán Châu đã truyền tin về, bọn họ nói dường như hiện tại Việt Vương có liên hệ với hai lực lượng lận." Vào giờ Ngọ, Mộ Tịch bưng nước ấm tiến vào.
Thẩm Úc rửa sạch tay rồi lấy khăn lau khô: "Ta biết rồi, sai người để ý nhiều chút, tốt nhất là có thể biết rõ thế lực của những lực lượng đó tập trung ở đâu."
"Nô tỳ hiểu rồi," Mộ Tịch giao chậu nước cho cung nhân bưng đi rồi tiếp tục nói: "Trấn Bắc Hầu lại gửi lời mời cho công tử, công tử có muốn gặp không?"
Từ lúc Thẩm Úc vào cung, Trấn Bắc Hầu đã nhiều lần gửi lời mời vào trong cung, tháng nào cũng gửi lời mời ba lần, ngoại trừ một vài thời điểm đặc biệt ra thì Thẩm Úc đều không gặp, Trấn Bắc Hầu rất tức giận nhưng cũng không gặp được người nên cũng không làm được gì cả.
Lần này không biết vì sao mà ông ta đã gửi lời mời vào cung mấy ngày liên tục rồi, người truyền tin còn bảo Trấn Bắc Hầu có chuyện quan trọng muốn gặp quý quân, mong quý quân hãy đồng ý gặp.
Thẩm Úc có hơi tò mò đến cùng thì Trấn Bắc Hầu muốn làm cái gì, vì vậy y suy nghĩ một chút rồi nói: "Gặp."
Thẩm Úc muốn gặp Trấn Bắc Hầu thì gọi người vào cung luôn là được, trước lúc gặp ông ta, Thẩm Úc đã bảo với Thương Quân Lẫm một tiếng, cuối cùng Thương Quân Lẫm bảo muốn gặp cùng y.
Thẩm Úc cảm thấy nếu có Thương Quân Lẫm ở đó thì có thể Trấn Bắc Hầu sẽ không nói rất nhiều chuyện.
"Bệ hạ có thể tránh trước một chút hay không, ta muốn biết Trấn Bắc Hầu muốn nói gì với ta."
"Trẫm như vậy mà không thể gặp người khác được hay sao?" Thương Quân Lẫm nhéo mặt của Thẩm Úc.
Thẩm Úc chụp bay tay hắn: "Bệ hạ biết ý ta không phải như thế mà."
"Vậy A Úc hôn trẫm một cái đi, như thế thì trẫm sẽ làm theo ý em."
Thẩm Úc liếc hắn rồi mổ lên mặt hắn một cái cho có lệ, Thương Quân Lẫm còn chưa hài lòng nhưng đã bị Thẩm Úc đẩy vào phòng khác.
"Hôn cũng hôn rồi, phiền bệ hạ chờ trong đó một lát."
Lúc Trấn Bắc Hầu đến thì chỉ có mình Thẩm Úc ngồi ở trên vị trí của chủ nhân.
"Hầu gia muốn nói chuyện gì với ta vậy?"
"Thần đã dâng sớ xin bệ hạ phong ngài làm thế tử nhưng lại bị bệ hạ từ chối." Trấn Bắc Hầu biết Thẩm Úc không thích nói lời vô nghĩa nên đi thẳng vào chủ đề luôn.
"Trấn Bắc Hầu tới đây là vì việc này sao?" Giọng điệu của Thẩm Úc đầy vẻ thờ ơ, nhìn dáng vẻ thì hình như cũng không hề đặt chuyện này vào trong lòng.
Trấn Bắc Hầu giật mình, sau một lúc lâu ông ta mới nói: "Ta đã chọn cho Thẩm Thanh Nhiên một người vợ có xuất thân danh môn, chờ đứa con đầu tiên của nó được sinh ra thì sẽ kêu nó đưa đứa bé đến làm con nuôi dưới danh nghĩa của ngài, tương lai sẽ kế thừa vị trí chủ nhân của Hầu phủ."
Thẩm Úc không nhịn được mà cười ra tiếng: "Trấn Bắc Hầu không cảm mình nghĩ quá đẹp hay sao?"