Chương trước
Chương sau
Danh sách bồi thường này cũng không phải tùy tiện lập ra mà là do thượng thư bộ Hộ căn cứ vào những tổn thất mà Bắc Mạc đã gây ra cho Đại Hoàn để lập, nhưng chúng cũng vừa đủ để làm thịt người Bắc Mạc nhưng lại không khiến bọn họ không thể đáp ứng nổi.
Còn về việc Bắc Mạc bảo cần có thời gian để chuẩn bị thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng đã dự đoán được rồi, chẳng qua cũng chỉ là một lý do mà thôi, nhưng bọn họ cũng không ép phía bên kia quá nhiều, cứ làm như không biết thôi.
Tin tức vừa được truyền tới Bắc Mạc, hoàng đế Bắc Mạc suýt chút nữa là đã không thở nổi, sao Đại Hoàn lại không biết xấu hổ như vậy, chiếm lãnh thổ sớm hơn chút là vì muốn tốt cho bọn họ sao???
Hoàng đế Bắc Mạc nâng tay che ngực, chỉ cảm thấy trước mặt như đã biến thành màu đen.
"Hoàng thượng!" Người hầu vội vàng đi lên đỡ người, "Hoàng thượng, ngài không sao chứ! Người đâu tới đây! Mau gọi thái y!"
Hoàng đế Bắc Mạc chống lên vai người hầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi các đại thần tới đây bàn bạc đi!"
"Nhưng mà hoàng thượng, thân thể của ngài..."
"Ngươi cứ làm thế đi, trẫm nghỉ ngơi một chút là được, nhanh đi đi!"
Người hầu không dám trì hoãn nữa, vội đi ra ngoài gọi người.
Các đại thần không hiểu vì sao mà lại bị gọi vào cung, còn chưa kịp tò mò xem đã xảy ra chuyện gì thì đã bị tin tức bất thình lình nhảy ra đánh cho đờ ra.
—— Đại Hoàn muốn bọn họ lập tức giao thảo nguyên ra.
Ý của Đại Hoàn rất rõ ràng, những thứ bồi thường khác có thể chậm hơn chút nhưng thảo nguyên và ngựa cần phải được giao cho Đại Hoàn ngay, không phải nói dân đói quá nên mới phải tấn công Túc Bắc sao? Vừa lúc Đại Hoàn chúng ta có thể giúp các vị giảm bớt áp lực.
Trên công văn đều ngập tràn những điều như Đại Hoàn là vì muốn tốt cho Bắc Mạc, mấy người đừng có mà không biết tốt xấu, cũng khó trách vì sao hoàng đế Bắc Mạc vừa đọc xong thì suýt nữa đã nghẹt thở mà hộc máu.
"Đại Hoàn quả thật là khinh người quá đáng!" Có đại thần tức giận nói.
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải nhường chỗ đó đi sao?" Cũng có đại thần hoảng sợ nói.
Càng có người vì việc này mà lại càng nảy sinh sự khó chịu đối với hoàng đế Bắc Mạc, nếu trước đó ông ta không cực lực chủ trương tấn công Đại Hoàn thì sao lại đến nỗi rơi vào tình cảnh hiện tại?
"Bệ hạ, chuyện lần trước thần nói, ngài tính thế nào?" Lúc này, một vị đại thần vừa được đề bạt không lâu đứng dậy hỏi.
"Cái gì?" Vẻ mặt của hoàng đế Bắc Mạc tràn đầy mờ mịt.
"Việc hợp tác với Việt Vương của Đại Hoàn ấy, thần cảm thấy cũng rất khả quan."
"Hợp tác với người của Đại Hoàn sao? Lúc này đến cả chính mình còn không lo được, lại còn muốn giúp cái tên Việt Vương kia đánh hoàng đế của Đại Hoàn sao?"
Trước đó trong triều đã nhắc tới chuyện này rất nhiều, rất nhiều đại thần đều đang âm thầm quan sát, lúc trước bọn họ đã bị thế như chẻ tre của Túc Bắc quân đoàn sợ nên không còn dám đối đầu, vốn dĩ hoàng đế Bắc Mạc đã bị thuyết phục nhưng sau đó lại có vài vị đại thần không đồng ý, dưới sự khuyên bảo của bọn họ hoàng đế Bắc Mạc đã từ bỏ ý định.
Chuyện cũ đã được nhắc lại, và vẫn có rất nhiều đại thần không đồng ý như cũ.
Mắt thấy lại sắp loạn lên, hoàng đế Bắc Mạc vội nói: "Được rồi, chuyện này bàn sau, hiện tại phải bàn về chuyện hồi thường đã, mấy ngày nữa sẽ có người tới tiếp nhận Lâm Nguyên, chúng ta thật sự phải dâng cho họ sao?"
Trong điện an tĩnh lại, các đại thần ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không có ai lên tiếng cả.
"Làn này viên quan thương lượng với chúng ta là ai? Chúng ta có thể khiến bọn họ thư thả cho mấy ngày hay không?"
"Thư thả thì có ích gì? Tới lúc đó chẳng phải vẫn phải giao Lâm Nguyên ra sao?"
"Kéo dài chút nói không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển."
Ban đầu người Bắc Mạc cũng có ý định thế này, tốt nhất là kéo dài lâu chút, lâu đến mức có thể khiến Đại Hoàn hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Vậy các ngươi có biết lần này viên quan nào được hoàng đế Đại Hoàn giao trọng trách tới thương lượng với chúng ta hay không?"
"Chỉ cần không phải cái vị Phương đại nhân ở Túc Bắc kia thì ai cũng được."
Tiếc là không như bọn họ mong muốn, sau hai ngày phía Đại Hoàn đã gửi thông tin của người đến thương lượng tới.
"Là ai?" Lúc lên triều, hoàng đế Bắc Mạc hỏi người báo tin.
"Thưa hoàng thượng, là Phương đại nhân, cái bị ở Túc Bắc ấy, hoàng đế Đại Hoàn bảo là nàng thường xuyên thương lượng với Bắc Mạc nên đôi bên đã khá quen thuộc..."
Hoàng đế Bắc Mạc nhắm mắt lại, thế này thì hay rồi, đừng nói đến chuyện tìm được đương sống hay không, có thể giữ để không bị đòi thèm một phần lãnh thổ nữa là rất tốt rồi.
Đại Hoàn thật sự đã làm rất tốt!

Trong khoảnh khắc này, không khí trong triều lạnh lẽo đến tận cùng.
Cái bị Chư Vọng- Chư tiên sinh kia trước kia lúc được sắp xếp ở trong cung đã được hầu hạ ăn ngon uống tốt, nhưng từ sau cái lần chạy trốn thất bại kia, ông ta đã bị Thương Quân Lẫm nhốt vào ngục tối, bất kể là trên người ông ta có gì kì dị thật hay không thì nếu đã bị bắt được, chắc chắn sẽ không có lý do gì để dễ dàng buông tha.
Hơn nữa dường như người này biết một ít chuyện về xuất thân của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm lại càng không thể thử người được.
Từ sau khi Phùng Bình Kỳ bị chém đầu thì nhà họ Phùng cũng đã bị liên lụy, những người tham gia cũng đã bị xử tử theo, từ đây nhà họ Phùng hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành.
Cái người cùng bị bắt với ông ta kia, sau khi chắc chắn rằng sẽ không thể hỏi được gì từ miệng hắn thì Thương Quân Lẫm cũng đã xử lý người này luôn, xét tới chuyện hắn có ý định ra tay với Thẩm Úc nên Thương Quân Lẫm đã chọn cho hắn một cái chết không thể sảng khoái nổi.
Lúc Thẩm Úc biết những chuyện này thì đã là sau khi mọi chuyện xảy ra.
"Cái hôm xử lý nhà họ Phùng kia đã có rất nhiều người tới xem, nô tỳ nghe một cung nữ chuyên ra bên ngoài mua đồ nói dân chúng trong kinh thành đã rất hả giận."
Thẩm Úc nâng một cái lá của "Quân Linh" lên, đánh giá một lúc rồi nói: "Mọi người đều biết ông ta đã làm ra chuyện gì, quan xấu đã bị trừng phạt thích đáng nên đương nhiên là thấy hả giận, nói với ông chủ Diệp gần đây có thể thu thêm mấy áng văn chương viết về việc trừng trị quan tham, quan ác."
"Nô tỳ hiểu rồi." Càng ngày Mộ Tịch càng bội phục công tử nhà mình, nhìn như không làm gì cả nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người, đến cả việc bọn họ sẽ làm gì tiếp theo y cũng có thể đoán chính xác.
"Ngươi xem thử hoa này xem, có phải là có hơi héo hay không?" Thẩm Úc đánh giá "Quân Linh" trong tầm tay, khẽ nhíu mày.
Từ lúc vào tay y, tình hình của "Quân Linh" vẫn luôn rất tốt, nhưng hai ngày nay không biết vì sao mà đột nhiên héo dần đi, Thẩm Úc tìm cung nhân am hiểu về hoa cỏ tới hỏi nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Mộ Tịch cúi đầu xem thử, chần chừ nói: "Chẳng lẽ là vì sợ lạnh sao?"
Gần đây đổ một cơn tuyết lớn nên nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều.
"Trước tiên cứ đưa nó đến cung của ta đi, chăm hai ngày xem sao, nếu vẫn không tốt lên thì lần tới lúc Cố thái y tới xem mạch cho ta ta sẽ hỏi hắn."
Thẩm Úc dạo một vòng quanh nhà ấm trồng hoa, bởi vì thi thoảng Thương Quân Lẫm sẽ tặng Thẩm Úc một ít hoa cỏ nên hiện giờ quy mô của nhà ấm đã lớn gấp đôi so với ban đầu, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Trong nhà ấm trồng hoa loại hoa gì cũng có, có cây trị giá ngàn vàng nhưng cũng có cây bình thường mà dân chúng hay trồng, Thẩm Úc đối xử với chúng rất bình đẳng, cứ căn cứ vào tập tính của chúng mà sắp xếp, cây nào cũng phát triển rất tốt.
Mộ Tịch nâng hoa lên rồi trở về cung cùng với Thẩm Úc.
Thẩm Úc đặt "Quân Linh" ở vị trí mà nó từng ở rồi rửa sạch tay, đi vào phòng sách nhỏ.
Trong cái cung này những dấu vết thuộc về y càng ngày càng nhiều hơn.
Sau khi Thương Quân Lẫm trở về thứ đầu tiên hắn nhìn là bồn hoa ở trong tẩm điện, cung nhân thấy thế vội vàng tiến lên giải thích: "Quý quân nói hoa này có hơi héo nên đặt ở đây hai ngày xem sao."
Thương Quân Lẫm gật đầu: "Quý quân đâu rồi?"
"Thưa bệ hạ, quý quân ở phòng sách nhỏ."
Thương Quân Lẫm không dừng lại nữa mà lập tức đi vào phòng sách nhỏ.
Thẩm Úc đang xem bản đồ của Đại Hoàn, Thương Quân Lẫm thường xuyên xử lý sổ con ở đây nên đã để bản đồ ở đây luôn.
"A Úc đang làm gì vậy?"
"Bệ hạ về rồi à?" Thẩm Úc ngước mắt lên, "Đang xem địa hình xung quanh Hán Châu."
Việt Vương đang ở Hán Châu nhưng mãi mà vẫn không có động tĩnh gì khiến Thẩm Úc hơi để ý, y đoán khả năng cao là Việt Vương đang đợi ai đó, dù sao thì bọn họ cũng biết dựa vào binh lực hiện tại của Việt Vương thì không thể nào làm nên chuyện được, mà Việt Vương sẽ không chịu chết, người đứng phía sau hắn lại càng không.
"Bệ hạ nhìn bên này xem, núi non trải dài, nếu Việt Vương còn có sự giúp đỡ khác thì khả năng cao là bọn họ sẽ tiến vào Hán Châu từ nơi này." Thẩm Úc chỉ vào khu vực nằm ở phía Tây của Hán Châu.
"Ngoại trừ quân đội vây quanh Hán Châu thì trẫm còn sai người ẩn giấu ở trong tối nữa, nhưng cái nơi mà A Úc chỉ này có địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công nên nếu những người này thật sự trốn ở trong núi thì quả thật sẽ khá khó khi chúng ta đánh tới."
"Hiện giờ trong tay Việt Vương có khoảng bao nhiêu người?"
"Khoảng tầm một trăm ngàn người."
Số lượng này tiến vào Hán Châu trong lúc triều đình còn chu a kịp phản ứng lại, sau khi triều đình sai người tới, các lực lượng lục tục xuất hiện đột nhiên biến mất cả, mãi vẫn không thấy xuất hiện trở lại.
Việt Vương đang đợi mà Thương Quân Lẫm cũng đang đợi.
"Đến cùng thì trước kia tiên đế đã để lại cho Việt Vương bao nhiêu thứ?" Thẩm Úc thật sự không thể hiểu nổi, dù nói thế nào thì Thương Quân Lẫm cũng là con trai ruột của ông ta, hơn nữa là do tiên hoàng hậu sinh ra, từ sau khi tiên hoàng hậu xảy ra chuyện thì tiên đế cũng không còn lập hậu nữa nên cũng không thể nói là ông ta không có chút tình cảm nào.
Trước kia Thẩm Úc không tiếp xúc với chuyện này thì cũng không thấy gì, nhưng càng hiểu về chuyện của Thương Quân Lẫm thì Thẩm Úc lại càng thấy kì lạ hơn, ví dụ như đủ loại ác ý và địch ý mà tiên đế dành cho Thương Quân Lẫm.
Ông ta để lại cho đứa con trai có thể lên ngôi một đống chuyện rối rắm nhưng lại đưa những thứ tốt nhất cho một đứa con trai khác...
"Trẫm cũng không rõ ràng lắm, việc tiên đế làm không hề có bất cứ quy luật nào, ban đầu trẫm cho rằng người ông ta yêu chiều nhất là Lục hoàng tử nhưng năm đó sau khi Lục hoàng tử xảy ra chuyện thì ông ta vẫn coi như không có chuyện gì mà tìm hoan mua vui, ngay cả khi mẹ ruột của Lục hoàng tử tới cầu xin thì ông ta vẫn còn thể dùng một chân đá văng bà ấy ra, ai có thể ngờ Lục hoàng tử ngày xưa từng nổi bật nhất trong thế hệ này lại ngã xuống nhanh như vậy chứ."
Thương Quân Lẫm vòng ra phía sau Thẩm Úc, hai tay chống ở bên cạnh người y, bị hơi thở của người đàn ông bao lấy khiến Thẩm Úc không nhịn được mà ngửa đầu nhìn qua.
Khóe môi Thương Quân Lẫm hơi cong lên, giọng điệu cũng không nhịn được mà có hơi châm chọc, hắn thật sự không có chút cảm tình nào với tiên đế.
Môi của Thẩm Úc giật giật nhưng cuối cùng lời mà y nói ra lại là: "Bệ hạ muốn ngồi không?"
Nói xong, y nhích qua một bên rồi chừa một vị trí cho Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm ngồi xuống rồi thuận tay kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực: "A Úc có muốn ngồi lên đùi trẫm hay không?"
Còn chưa đợi Thẩm Úc trả lời thì Thương Quân Lẫm đã ôm Thẩm Úc lên trên đùi.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xuyên qua lớp quần áo mà truyền tới, Thẩm Úc được hắn ôm quen rồi nên cũng chủ động tìm một tư thế thoải mái để ngồi.
"Trước kia số thời gian mà trẫm ở lại kinh thành cũng không nhiều lắm, số thời gian ở chung với tiên đế lại càng ít hơn, năm đó những người tiếp xúc nhiều với tiên đế hoặc là bị các hoàng tử khác giết hoặc là bị trẫm giết, số người được giữ lại ít lại càng ít, mà từ miệng bọn họ trẫm cũng không hỏi được gì cả, trẫm nghi ngờ rằng đến cả bản thân Việt Vương cũng không biết đến cùng thì tiên đế đã để lại cái gì cho hắn."
Thương Quân Lẫm cầm một nhúm tóc của Thẩm Úc lên rồi đặt ở trong tay mà ngắm nghía: "Lúc tiên đế đối xử với các vị hoàng tử thì sự đề phòng đã chiếm đa số, cánh chim của hoàng tử thì càng ngày càng vững chắc mà đế vương lại dần già đi, thuở các hoàng tử còn niên thiếu thì chắc vẫn còn một hai phần tình thân nhưng chờ các hoàng tử lớn lên thì phần tình thân mỏng manh này còn có thể chịu được bao nhiêu bài kiểm tra đây?"
"Sau này bệ hạ cũng sẽ như vậy sao?" Thẩm Úc biết mình không nên hỏi vấn đề này nhưng vào khoảnh khắc này y rất muốn hỏi, vì vậy y đã hỏi.
"Trẫm sẽ không có con thì sao có thể giống như tiên đế được đây? Trừ khi..." Bàn tay của Thương Quân Lẫm đặt lên cái bụng nhỏ nhắn của Thẩm Úc, "A Úc có thể sinh cho trẫm một đứa."
"Bệ hạ nghĩ ta có khả năng này sao?" Thẩm Úc nhướng mày.
"Nói không chừng nếu trẫm nỗ lực hơn chút thì sẽ có thể đó." Thương Quân Lẫm trả lời rất nghiêm túc.
Thẩm Úc cạn lời: "Ta thấy bệ hạ chỉ muốn quá trình nỗ lực kia thôi."
Thương Quân Lẫm cười rồi cắn một cái lên tai y: "Hay là thử xem sao, biết đâu được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.