Chương trước
Chương sau
"Thật ra lần này với chúng ta mà nói thì cũng là chuyện tốt, vừa lúc có Bắc Mạc kiềm chế phần lớn binh lực của triều đình."
"Đàm tiên sinh không lo Bắc Mạc sẽ dành chiến thắng mất sao? Nếu như vậy thì sau khi bổn vương lên ngôi, chuyện đầu tiên phải làm chẳng phải là đầu hàng Bắc Mạc sao?" Thương Quân Việt bực bội nói.
"Mấy tên mắt cao hơn đầu của Bắc Mạc kia sao có thể so với Túc Bắc quân, nói không chừng đến lúc đó cùng chúc mừng điện hạ thành công còn có thắng lợi đến từ Túc Bắc quân." Đàm tiên sinh nói.
"Dường như Đàm tiên sinh hiểu rất rõ người Bắc Mạc?" Thương Quân Việt dường như lơ đãng hỏi.
"Cũng có một chút quan hệ, điện hạ không cần lo lắng chuyện bên kia, dù có thua thì cũng không quan trọng, cùng lắm thì giao Túc Bắc vào tay bọn hắn thêm một lần nữa là được."
Thương Quân Việt không nói chuyện nữa, việc tiên đế nhường Túc Bắc đã bị con dân Đại Hoàn thoá mạ bao lâu không phải hắn không thấy được, dù tính thật sự có một ngày như vậy thì hắn cũng chắc chắn không thể để tội danh này rơi xuống trên đầu mình.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Đàm tiên sinh tiếp tục nói: "Dù tính là đến lúc đó muốn giao Túc Bắc ra thì thế nào, cuộc chiến này cũng không phải do ngài gây nên, đến lúc đó ngài là người thắng, muốn thay đổi một chút quan niệm trong lòng người đời là chuyện khó sao?"
"Đàm tiên sinh nói đúng lắm, trước mắt chúng ta vẫn tiếp tục chờ sao? Không biết Đàm tiên sinh có thể nói cho ta biết đến cùng thì chúng ta đang chờ cái gì hay không." Việt Vương không muốn làm một người hoàn toàn không biết gì cả.
"Đương nhiên là chờ người có thể giúp chúng ta giành được thắng lợi thêm một lần nữa." Nhiều hơn thì Đàm tiên sinh không chịu nói.
Quân đội do triều đình sai tới cũng không chỉ vây quanh Hán Châu mà không làm gì khác, những người xuất phát trước đã đặc biệt bàn bạc, khả năng cao là kẻ địch không chỉ có ở trong thành Hán Châu nên cũng cần để ý những địa phương khác nhiều hơn.
Bởi vậy ngoại trừ đội ngũ vây thành ra, vị tướng quân phụ trách đợt bình định này còn phân ra một bộ phận người chuyên tìm kiếm những nhân vật khả nghi ở bốn phía.
Đặc biệt là những nơi ở phía Tây.
Hán Châu là nơi khá trống trải, chỉ có ở phía Tây, lưng dựa vào những dãy núi trập trùng liên miên, trước đó đội quân tiến vào Hán Châu kia cũng tiến vào từ nơi này.
Vùng núi dân cư thưa thớt, rất dễ dấu người.
Tình hình chiến đấu với Hán Châu rơi vào cục diện giằng co, ở phía bên kia, nhận được mệnh lệnh của triều đình, quân đội đóng quân ở các nơi đã vây quanh đất phong của Việt Vương, chờ triều đình sai người tới.
"Bệ hạ tính sai vị đại thần nào đến Nhạc Châu?" Trong tẩm điện ấm áp dễ chịu, Thẩm Úc cởi lớp áo choàng dày trên người ra rồi giao cho cung nhân đang hầu hạ ở một bên.
Y và Thương Quân Lẫm mới tiến vào từ bên ngoài, so với sự rét lạnh ở bên ngoài, độ ấm ở trong điện có hơi cao quá mức.
Vì nghĩ đến thân thể của Thẩm Úc nên lò sưởi dưới lòng đất của Cung Ngọc Chương được đốt nhiều hơn một chút.
"Tuân Triều." Thương Quân Lẫm cởi áo choàng rồi đi đến bên trường kỷ và ngồi xuống.
Tuân Triều-Tuân đại nhân, với lần lập công lớn ở Túc Bắc, sau khi trở về triều đình cùng Phương Quân, hắn đã tiếp nhận vị trí ban đầu của ông, Thương Quân Lẫm rất tin tưởng hắn, vì vậy lần này để hắn đi cũng rất phù hợp.

"Tuân đại nhân rất thận trọng, chắc có thể xử lý tốt mọi chuyện ở Nhạc Châu."
Cung nhân bưng trà nóng tới cho hai người, Thẩm Úc cầm lấy một ly, sau khi uống xong,
toàn bộ thân thể đều ấm lên.
"Ban đầu trẫm muốn để Phương Quân qua đó, nhưng dạo gần đây trong triều quá nhiều việc, trẫm còn chưa kịp mở miệng đã bị thừa tướng ngăn trước một bước."
Thật vất vả Phương Quân mới tiến vào Nội Các, thừa tướng không hề muốn vừa quay đầu người đã lại bị phái đi rồi, trong triều nhiều chuyện gấp gáp như vậy, nếu Phương Quân đi xử lý chuyện ở Nhạc Châu thì ông lại phải đi xử đủ chuyện lớn bé.
"Thật vất vả thừa tướng mới tìm được một người có thể cùng ông ấy gánh vác chính vụ, bệ hạ cũng đừng khiến ông ấy khó xử." Thẩm Úc khẽ cười.
"Ông ấy và Phương Quân đều đề cử Tuân Triều, trẫm không phản đối, tuy chuyện Túc Bắc hắn đã lập được công lớn nhưng lúc đó việc hắn làm cùng những người đó cũng là sự thật không thể phủ nhận được, trong triều vẫn luôn có người nắm lấy điểm này không bỏ." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc rồi kéo y vào trong lồng ngực.
"Trong lòng mấy vị đại thần đó nghĩ gì bệ hạ còn không rõ sao? Đơn giản là cảm thấy Tuân đại nhân đang chắn đường bọn họ thôi, không sai cũng có thể tìm ra điểm sai, lần này đến giải quyết chuyện ở Nhạc Châu cũng vừa lúc, nếu có thể giải quyết hoàn mỹ thì trong triều cũng sẽ không còn những người nắm lấy chuyện xưa của hắn không chịu bỏ."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy, lúc thừa tướng và Phương Quân nói ra chắc hẳn cũng suy xét theo phương diện này."
Nhận được thánh chỉ, Tuân Triều không ở lại trong triều lâu, lập tức dẫn người tới Nhạc Châu trước, ngoại trừ Tuân Triều, Thương Quân Lẫm còn sai thêm vài viên quan đi cùng, có người xuất thân từ các gia tộc quyền thế và cũng có người xuất thân nghèo khó.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà những người này cơ bản đều là những viên quan từng theo Phương Quân đến Túc Bắc.
Chuyến này cũng không hoàn toàn an toàn, tuy rằng Việt Vương không còn ở Nhạc Châu nhưng hắn ở đất phong nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi việc để lại một ít chuẩn bị ở phía sau, Tuân Triều và bọn họ qua đó, mục đích đầu tiên chính là giải quyết những tai hoạ ngầm có khả năng xuất hiện.
"Bệ hạ, Túc Bắc báo tin, Túc Bắc quân nhận được thắng lợi hoàn toàn, hiện giờ Bắc Mạc đã đâu hàng!" Mạnh công công mang vẻ mặt kích động đi vào.
Rất nhanh, triều đình đã nhận được thư đầu hàng của Bắc Mạc.
"Thật tốt quá, trời đất phù hộ Đại Hoàn ta!"
Tuy rằng sớm biết chiến dịch lần này thắng lợi sẽ nằm về phía Túc Bắc quân nhưng chân chính nhận được tin chiến thắng vẫn khác với sự dự đoán, không có kết quả trước mắt thì những chuyện ngoài ý muốn vẫn có khả năng xảy ra.
Hiện tại đã khác, cuộc chiến với Bắc Mạc đã kết thúc, kết quả đã được định ra, sẽ không lại xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào nữa.
Lúc lên triều, các đại thần lộ vẻ mặt vui mừng, kể từ khi biết tin Việt Vương triệu tập binh lực, đến bây giờ sự lo lắng trong lòng các đại thần trong triều mới có thể buông lỏng.
Túc Bắc quân không còn bị Bắc Mạc ràng buộc, Việt Vương muốn làm được việc chắc chắn là khó càng thêm khó.
Cách ngày, trên dân báo đã viết chuyện này.
"Ta biết Túc Bắc quân có thể thắng lợi mà, thật tốt quá, phải đánh cho người Bắc Mạc hoa rơi nước chảy!"
"Nghe nói lần này người Bắc Mạc còn thề son sắt rằng phải cho chúng ta một đòn đánh ra oai phủ đầu, kết quả thì sao, bị Túc Bắc quân đè ra trên đất để đánh."
"Trước kia đã từng bị đánh bại, hiện tại là ai cho bọn hắn niềm tin là chúng có thể chiến thắng Túc Bắc quân?"
"Triều đình sẽ yêu cầu người Bắc Mạc bồi thường sao? Năm đó Bắc Mạc đã dùng công phu sư tử ngoạm để lấy toàn toàn bộ Túc Bắc đi qua, ta nói này, bây giờ cũng nên bồi thường cho chúng ta một phần lãnh thổ."
"Đâu chỉ Túc Bắc, năm đó kho bạc cũng bị đào mất một nửa."
"Nếu chúng ta chủ động mở miệng đòi bồi thường thì có phải hơi mất phong độ hay không?"
"Đã lúc này rồi thì còn cần cái gọi là phong độ sao, đương nhiên lợi ích tới tay là quan trọng nhất, năm có bọn họ đã mở miệng đòi chúng ta, cũng đâu thấy bọn họ làm vậy là mất phong độ."
"Cũng đúng, cũng đúng."
Trong triều cũng vì việc này mà tranh luận, Bắc Mạc đã trình thư đầu hàng lên, cũng chỉ có thư đầu hàng, trừ cái này ra không có bất cứ thứ gì để tỏ lòng.
"Không thể tính như vậy được," thừa tướng đứng ra, "Nếu lần này dễ dàng buông tha thì có phải sẽ khiến Bắc Mạc cảm thấy đánh thua chúng ta cũng không sao, dù sao cũng không cần phải trả bất cứ cái giá nào quá lớn, sau này có phải lúc nào cũng có thể xâm chiếm lại Túc Bắc hay không?"
"Tuy là nói thế nhưng thân là một bước lớn, cũng không thể hạ giá chủ động mở miệng đòi bồi thường đúng không."
"Có cái gì mà không thể," thượng thư Bộ Hộ quay qua liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện một cái, "Các ngươi thật sự nghĩ chúng ta chiến thắng là cũng không có bất cứ tổn thất nào sao? Có cần ta liệt kê xem trong trận đánh này chúng ta đã xài bao nhiêu tiền hay không?"

Nói xong, thượng thư bộ Hộ mặc kệ phản ứng của người nọ, bắt đầu lưu loát đọc giấy tờ.
Bất kể là khi nào thì những tiêu tốn trong chiến tranh vẫn là rất lớn, nếu không phải do năm nay việc cứu tế áp dụng hình thức mới chứ không hoàn toàn sử dụng kho bạc thì nói không chừng mưu kế của Bắc Mạc đã thành công.
Số tiền mà chiến tranh tiêu hao không thua kém gì tiền cứu tế, nếu trước đó thật sự dùng hết toàn lực của kho bạc để cứu tế thì cuộc chiến tranh này có thể dẫn đến cái chết của kinh tế Đại Hoàn.
Thượng thư bộ Hộ đọc xong, trong triều không còn ai lên tiếng phản đối.
Phương Quân cũng đứng dậy: "Cho dù là vì uy hiếp thôi thì cũng cần đối phương bồi thường, nếu thật sự không cần trả giá thì sau này Bắc Mạc tùy thời đều có thể xâm lược, chỉ có lúc này khiến bọn họ cảm nhận được nỗi đau thì lần sau khi lại muốn phát động chiến tranh thêm lần nữa, bọn chúng cũng sẽ suy nghĩ kĩ càng hơn."
"Phương đại nhân nói có lý, nếu không chẳng phải người khác sẽ nghĩ Đại Hoàn chúng ta dễ bắt nạt sao? Tùy thời đều có thể ra tay, cho dù thua trận cũng không phải chịu tổn thất."
Tức khắc ý kiến đòi Bắc Mạc bồi thường ở trong triều bắt đầu áp đảo.
Thương Quân Lẫm ngồi trên ngai vàng, thấy bọn họ cãi sắp xong mới mở miệng nói: "Trước tiên thượng thư bộ Hộ tính toán tổn thất lần này ra đã rồi hãy cùng thừa tướng và các vị ái khanh bàn bạc cụ thể về việc bồi thường."
"Thần nhận chỉ." Thượng thư bộ Hộ chắp tay.
Tiếp đó, thứ cần bàn chính là việc luận công ban thưởng, nếu đánh thắng trận thì bên thăng chức, bên ban thưởng, tất cả đều không thể thiếu.
Thương Quân Lẫm luôn luôn hào phóng đối với các tướng sĩ, đãi ngộ rất tốt, phần thưởng cũng cho đủ, như lần này, hắn trực tiếp phá lệ, cho một người vừa gia nhập Túc Bắc quân, một ngươi trẻ tuổi có vài thắng lợi tốt đẹp thăng chức quan.
Các đại thần đã quen với việc Thương Quân Lẫm hào phóng về mặt này nên cũng không có ai đứng ra chọc hắn không vui.
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm giữ lại vài vị đại thần để đến Ngự Thư Phòng bàn chuyện.
"Trẫm cảm thấy dải thảo nguyên giáp với Túc Bắc kia không tồi, thừa tướng cảm thấy thế nào?"
Thừa tướng nghe huyền ca mà biết nhã ý*: "Thần cũng cảm thấy khá tốt, Đại Hoàn đàng thiếu một dải thảo nguyên như vậy."
(Nghe tiếng đàn mà hiểu lòng người gảy đàn, nói chung là nghe nói thế cũng hiểu ý, cũng thuận theo=))
Các vị đại thần khác cũng sôi nổi bày tỏ thái độ.
Thấy các đại thần đều hiểu ý mình, Thương Quân Lẫm thấy rất hài lòng: "Phương án bồi thường cụ thể trước hết các ngươi hãy đề ra đại khái đã, rồi lại đưa trẫm xem qua."
"Thần tuân chỉ."
Bởi vì chuyện Bắc Mạc đầu hàng nên triều đình lại rơi vào sự bận rộn thêm một lần nữa, trên đường rời cung, thừa tướng lại một lần nữa thấy rất may mắn vì đã giữ Phương Quân lại, nếu không toàn bộ những việc này lại đè lên người ông, hiện tại tốt xấu gì cũng có Phương Quân cùng ông gánh vác.
Lúc Thương Quân Lẫm đi ra, bên ngoài có mưa nhỏ, Mạnh công công vội cầm dù đến: "Bệ hạ giờ đi thẳng đến Cung Ngọc Chương luôn sao?"
"Ừm."
Cung nhân lấy áo choàng tới, Thương Quân Lẫm phủ thêm một lớp rồi đi vào trong mưa.
Thẩm Úc đang vẽ tranh.
Chỉ vài nét bút ít ỏi, bóng dáng của người đàn ông đã xuất hiện trên giấy.
Trời đầy khói bụi, mặt đất cháy đen, chiến hỏa lan tràn, chỉ có người đàn ông cầm kiếm đứng đó.
Cờ xí đổ xuống, cột cờ bị gãy, sắc đỏ của máu tươi bắn lên phía trên, trở thành sắc thái duy nhất trong bức tranh.
Thẩm Úc từng chút từng chút vẽ ra hình ảnh trong đầu mình.
Người đàn ông trong bức tranh không để lộ mặt mình, người mặc khôi giáp đen tuyền, trên mặt cũng mang mặt nạ làm từ huyền thiết*. (Loại thép quý hiếm.)
Thẩm Úc cúi đầu, dùng từng chút sắc bạc để vẽ nên hoa văn.
Lúc Thương Quân Lẫm tiến vào không để cung nhân bẩm báo, Mạnh công công cũng ôm áo choàng và cầm dù đứng ở ngoài cửa, thức thời không theo phía sau.

Tiếng bước chân vững vàng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Thẩm Úc vẽ xong nét bút cuối cùng, ngẩng đầu lên.
Người đàn ông toàn thân mặc miện phục* màu đen tuyền của đế vương dần đi tới phía y dần hợp lại làm một với người đàn ông mặc giáp ở trong bức tranh, gương mặt mơ hồ dưới lớp mặt nạ chớp mắt cũng trở nên rõ ràng. (Trang phục+ mũ miện.)
"A Úc đang vẽ cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm đi qua đó.
"Vẽ bệ hạ." Thẩm Úc gác bút lên giá gác bút.
Thương Quân Lẫm đi qua đó, đánh giá Thẩm Úc một hồi rồi mới đặt tầm mắt lên trên bức họa.
"Sao lại vẽ gương mặt trẫm đang đeo mặt nạ?"
"Bệ hạ không cảm thấy thần bí như thế cũng rất đẹp sao?"
Thương Quân Lẫm như suy tư gì đó: "Hoá ra A Úc thích như vậy, trẫm sẽ sai người làm một cái như thế, đeo cho ngươi xem."
"Đeo cả mặt nạ," Thương Quân Lẫm chậm rãi đi đến phía sau Thẩm Úc, lại gần tai y rồi hạ giọng nói tiếp: "Có phải A Úc sẽ càng hưng phấn hơn hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.