Edit: thauyn22
Đêm đó chỉ có một ngôi sao băng bay qua bầu trời đêm, lúc sau chờ được chỉ là một trận mưa to.
Bóng cây ngoài cửa sổ lay động, mọi thứ an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi, sấm sét ầm ầm, giống như đang nghênh đón ngày tận thế.
Vân Niệm càng dựa càng gần, nghe tiếng tim đập của Chu Hành Nghiên, xác nhận mọi thứ trước mắt đều là sự tồn tại chân thật, không phải là ảo tưởng.
Giảm đèn trong phòng xuống, Chu Hành Nghiên hỏi bên tai cậu: "Sợ sao?"
Vân Niệm áp lên ngực anh, bình tĩnh lắc lắc đầu, tâm trạng bình yên chưa từng có, cho dù sau khi nhắm mắt lại đột nhiên tận thế, cũng không thấy sợ hãi.
Chu Hành Nghiên giơ tay, che một bên tai cậu, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi."
Giờ khắc này, mặc cho ngoài kia trời sụp đất nứt, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Mưa gió ngoài cửa sổ vì bọn họ mà tấu lên một khúc nhạc xán lạn long trọng.
Sau đó mưa liên miên suốt ba ngày, giây trước nắng gắt như lửa, giây sau đã mưa to tầm tã, thành phố này rõ ràng rất vui buồn thất thường.
Sau khi mưa gió hoàn toàn dừng lại, bầu trời quang đãng trong xanh.
Vân Niệm thu dọn hành lý sắp xong, dự định hai ngày sau sẽ rời đi. Gây ra một trận hiểu lầm như vậy, trước khi khai giảng cần phải trở về gặp vợ chồng Vân Mạnh Tề Diệp Phỉ Vân, tránh cho bọn họ tiếp tục lo lắng.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-bi-sung-hu/3679389/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.