Chương trước
Chương sau
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Vân Niệm chỉ nghe được Thẩm Phù Ngọc nói chuyện với người cuối cùng tiến vào, muốn đến xem, bị Chu Hành Nghiên một tay bắt lấy cổ tay cậu, nói dối: "Thỏ con đã có khách riêng, không được làm loạn chạy đi xem người khác nữa."

Vân Niệm cũng nắm tay Chu Hành Nghiên, càng muốn thò đầu ra xem, thắc mắc vì sao Chu Hành Nghiên không cho mình xem, đàn anh Thẩm chỉ là cùng người kia nói chuyện phiếm mà thôi, cũng không có làm chuyện gì xấu.

Thẩm Phù Ngọc xác thật cũng không làm gì, chỉ là trong mắt người nhạy cảm, hiển nhiên là sắp chuẩn bị làm chút gì đó.

Chu Hành Nghiên trừng mắt nhìn hai người bạn cùng phòng cũ của mình, chỉ cảm thấy một người so với một người càng không đáng tin cậy.

Tống Huyền cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi Chu Hành Nghiên bỗng nhiên tìm hiểu về Thẩm Phù Ngọc, không phải hứng thứ với con người Thẩm Phù Ngọc, mà là không yên tâm với con người Thẩm Phù Ngọc.

Tống Huyền rất khó có thể đánh giá con người Thẩm Phù Ngọc này, Thẩm Phù Ngọc không ỷ mạnh hiếp yếu, không mặt người dạ thú, còn có một chút tính đồng cảm trọng tình nghĩa, chỉ là quá mức đa tình mà thôi.

Hắn đến gần Chu Hành Nghiên, lại dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào đối phương một chút, xem náo nhiệt không chê to chuyện, cười sảng khoái đè thấp thanh âm hỏi: "Làm sao, sợ em trai ngoan trong nhà mới vừa thành niên, sẽ học được những thói xấu của họ Thẩm sao?"

Chu Hành Nghiên bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Tống Huyền nhìn thấy, đã hiểu hơn phân nửa, cố ý trêu chọc: "Đến mức này sao, cậu khẩn trương như vậy? Học được cũng không có gì, hiện tại đều tự do yêu đương, em trai cũng đã lớn, anh tình tôi nguyện, thể xác và tinh thần đều vui vẻ là tốt rồi."

Ánh mắt Chu Hành Nghiên như sắp giết người.

Bạn cùng phòng cũ lập tức không cợt nhã nữa, thu lại ý cười, nghiêm túc an ủi: "Tật xấu của họ Thẩm kia có lẽ là trời sinh, học cũng học không được, cậu đừng vội, đàn em Vân nhất định sẽ không nhiễm những thói hư tật xấu đó."

Vân Niệm từ sau lưng thò đầu qua, tò mò hỏi: "Cái tật xấu gì?"

Chu Hành Nghiên trở tay xoay đầu chú thỏ con lông xù xù ấn ra sau người.

Không lâu sau, Thẩm Phù Ngọc liền cùng người mình vừa mới quen rời đi, bảo Vân Niệm nhanh thay quần áo về nhà đi.

Hỗ trợ mới được một nữa đã rời đi, Vân Niệm có chút khó hiểu, huống chi cậu còn rất thích bộ quần áo đang mặc trên người, đặc biệt là lỗ tai thỏ trên đầu và cái đuôi nhỏ phía sau.

Chu Hành Nghiên kéo cậu về ngồi xuống bên cạnh anh, cậu lo lắng mà che lại cái đuôi nhỏ của mình, nói: "Cái đuôi bị ngồi hỏng rồi thì phải làm sao."

Tống Huyền ở đối diện cười, "Sao lại ngồi hỏng, em chính là chú thỏ con chứ không phải người giả thỏ, cái đuôi cũng không phải giả đóng không? Mau cho anh trai em kiểm tra một chút."

Chu Hành Nghiên theo bản năng nhìn về phía cái đuôi nhỏ màu trắng treo sau mông cậu.

Vân Niệm rầu rĩ thở dài một hơi, vòng tay ra phía sau che lại cái đuôi nhỏ của mình, đứng cách ra xa Chu Hành Nghiên, ngăn không cho Chu Hành Nghiên kiểm tra xem cái đuôi này của cậu là thật hay giả.

Chu Hành Nghiên nhìn đến nóng cả người, lấy lại sắc mặt bình tĩnh thường ngày, vẫy vẫy tai với chú thỏ con đang tự vệ: "Đừng nghe hắn nói bừa, sẽ không bắt em làm gì đâu, lại đây ăn một chút gì đi."

Vân Niệm nghe thấy giọng nói ôn hòa của anh, cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền quay lại bên cạnh anh, cẩn thận ngồi xuống.

Chu Hành Nghiên vẫn giống như lần trước, giống như một người mẹ già hầu hạ Vân tiểu thiếu gia ăn cơm, đút đến khi cái bụng chú thỏ con phình to ra, mới dừng lại.

Tống Huyền trước lạ sau quen, chấp nhận bạn cùng phòng cũ có thái độ thay đổi 360 độ trước mặt Vân Niệm.

Cơm nước xong, Tống Huyền rất thức thời chủ động rời đi, buổi chiều Chu Hành Nghiên dẫn Vân Niệm đi dạo trong trung tâm thương mại, Vân Niệm đã thay lại bộ quần áo hằng ngày của mình, như trong đầu Chu Hành Nghiên vẫn không ngừng hiện ra hình ảnh chú thỏ con kia, lại là có chút thất thần.

Vân Niệm nhân lúc anh không chú ý, bỏ vào trong xe đẩy rất nhiều bánh, kem và đồ ngọt, cuối cùng đến lúc tính tiền Chu Hành Nghiên mới có thể túm được chiếc túi.

Một trong những điều Chu Hành Nghiên được Diệp Phỉ Vân căn dặn, đó là đừng để Vân Niệm ăn quá nhiều đồ ngọt.

Nhưng khẩu vị Vân Niệm lại giống như một đứa trẻ, thích ăn đồ ngọt, còn sẽ luôn lén lút ăn.

Chu Hành Nghiên yên lặng quét mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, đem những món đồ ngọt đó đều cất đi.

Vân Niệm yên lòng, đi bãi đỗ xe, Chu Hành Nghiên ở một cái chỗ ngoặt chỗ dừng lại, trầm ngâm một lát sau mở miệng: "Sau này Thẩm Phù Ngọc bảo em làm gì, em phải nói trước với tôi."

Vân Niệm ngửi thấy mùi bất ổn, khoanh tay ngẩng mặt trừng mắt nhìn anh, vênh váo tự đắc trách cứ: "Anh đây là muốn quản tôi sao?"

Chu Hành Nghiên nhấc túi đồ lên, làm bộ văng về thùng rác, mặt không cảm xúc mà nói: "Được, vậy mấy thứ này tôi không giúp em cầm nữa, hoặc là em tự cầm, hoặc là tôi trực tiếp ném đi."

Vân Niệm vừa không muốn tự cầm, cũng không muốn vứt nó đi, mím mím môi, lập tức trở nên vô cùng đáng thương, ôm lấy cánh tay anh, kéo về hướng ngược lại, "Anh giúp em cầm đi mà, được không anh ơi?"

Chu Hành Nghiên rất ít khi nghe cậu ngọt ngào ngoan ngoãn như vậy mà gọi "Anh ơi", tim muốn tan chảy, sao có thể không nghe theo cậu, nhưng vẫn không yên tâm mà nói một câu: "Lần sau cũng không được đóng vai con thỏ gì đó ở bên ngoài nữa."

Vân tiểu thiếu gia bộc phát bệnh lười nói cái gì cũng nghe, nghe đối phương vừa nói như vậy, liền tiếp lời mềm giọng thỏa hiệp: "Được ạ được ạ, em chỉ làm thỏ con trước mặt anh trai thôi."

Chu Hành Nghiên biết rõ cậu vô tâm, nhưng đầu quả tim không kịp phòng bị vẫn đột nhiên run lên, hô hấp rối loạn, để ngăn ngừa dưới cơn xúc động làm ra chút chuyện không nên làm, nhanh chân quay đầu xoay người đi lên xe.

Thời gian từng ngày trôi qua, cuộc sống cũng đi vào quỹ đạo, Vân Niệm kết thêm không ít bạn, nhưng thích nhất vẫn là sai sử Chu Hành Nghiên, thử qua nhiều thứ mới mẻ, nhưng nhìn chung vẫn được tính là ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không làm xằng làm bậy.

Chu Hành Nghiên mỗi ngày nhìn cậu trưởng thành trước mắt mình, khác với khi ở Vân gia, cuộc sống của Vân Niệm mỗi phút mỗi giây hiện giờ đều bị Chu Hành Nghiên một tay khống chế, từ việc lớn như những vấn đề ở trường học, đến việc nhỏ như nước em uống, gối em ngủ, nước ấm em tắm.

Vân tiểu thiếu gia vốn đã quen được người chiều chuộng, có đôi khi thậm chí phiền não vì Chu Hành Nghiên làm quá hoàn hảo, đến cả cơ hội bắt lỗi cũng không có.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Hai ngày cuối tuần, Chu Hành Nghiên phải đi công tác tham dự một hội nghị ở thành phố khác, buổi sáng xuất phát, đêm khuya mới có thể trở về.

Một đêm trước khi đi đã dặn dò Vân Niệm rất tỉ mỉ, cũng dỗ dành rất lâu, nhưng ngày hôm sau, tiểu thiếu gia vẫn nắm lấy cơ hội ấy mà giận dỗi qua điện thoại với anh.

Lúc thì không muốn rời giường, lúc thì muốn ăn bánh kem, lúc lại nói nước trong bồn quá nóng, thở phì phì mà oán trách Chu Hành Nghiên sao còn chưa trở về, rốt cuộc muốn đi bao lâu.

Chu Hành Nghiên bị phê bình nhưng một chút cũng không bực bội, khóe miệng hiện lên nét cười như không cười, hận không thể lập tức mọc cánh bay trở về nhà, ôm lấy tiểu thiếu gia đang tức giận mà dỗ dành cả buổi sáng.

Chạng vạng, Vân Niệm rốt cuộc cũng ngừng nhắn tin, điện thoại yên lặng đến mức làm Chu Hành Nghiên có chút sốt ruột, gọi ngược về dò hỏi tình hình, Vân Niệm ở đầu dây bên kia cao hứng nói: "Tôi ra ngoài chơi, đi sinh nhật bạn."

Vân Niệm cũng không phải lần đầu tiên cùng bạn học đi ra ngoài chơi, lần này, Chu Hành Nghiên nghe bên kia có chút ồn ào hỗn loạn, cảnh giác hỏi: "Đi đâu? Gồm những ai?"

"Chuyện của tôi, anh ít quản lại đi."

Vân tiểu thiếu gia ở trong điện thoại uy phong lẫm lẫm cảnh cáo anh một câu.

Chu Hành Nghiên nghe tiếng nhạc như ẩn như hiện, trực tiếp hỏi: "Đến quán bar nào, tôi sẽ kết thức sớm bên này, trở về tiện đường đi đón em."

Đang nói chuyện, Vân Niệm "Êy" một tiếng, "Đàn anh Thẩm anh cũng đến à." Sau đó liền cúp điện thoại.

Chu Hành Nghiên gọi lại mấy lần, cuối cùng hỏi được địa chỉ quán bar, cũng may là một nơi đứng đắn, chưa nghe qua có chuyện lộn xộn gì xảy ra.

Chu Hành Nghiên dứt khoát không tham gia phần còn lại của hội nghị, tính tính thời gian, vội vàng trở về.

Khi đến bên ngoài quán bar Vân Niệm nhắc đến, trời đã tối đen, trước cửa quán bar có hai ba người trẻ tuổi, đang chờ xe.

Nhìn lướt qua, không nhìn thấy bóng dáng Vân Niệm.

Chu Hành Nghiên nhắn tin cho Vân Niệm hỏi cậu vị trí cụ thể, nhưng không nhận được phản hồi, đang chuẩn bị đi hỏi Thẩm Phù Ngọc một chút, bên trong một bóng người quen thuộc, bước chân có chút loạng choạng đi ra, làn da bị ánh đèn chiếu vào, trắng như tuyết, ra đến cửa, mê mang mà nhìn một vòng xung quanh, bám vào cột đèn bên đường.

Cách đó một khoảng, Chu Hành Nghiên mơ hồ nhìn thấy mặt Vân Niệm có chút đỏ, không biết có phải nhìn lầm hay không.

Trong cửa lại có một người nữa bước ra, đúng là Thẩm Phù Ngọc, tóc dài tùy ý cột sau đầu, bước đi cực kỳ thong thả, thấy Vân Niệm nép bên cột đèn, hơi kinh ngạc, tiến lên.

Hai người dưới ánh đèn bên đường hình như đã nói gì đó, chuẩn bị cùng rời đi.

Chu Hành Nghiên nhanh chân đuổi theo, duỗi tay ngăn người lại, ánh mắt đánh giá Vân Niệm, sắc mặt càng thêm âm trầm, âm trắc trắc*  nhìn về phía Thẩm Phù Ngọc: "Đưa người cho tôi."

Âm trắc trắc (阴恻恻): nụ cười chế nhạo khiến người ta ớn lạnh.

Vân Niệm ôm cột đèn, một cánh tay bị Thẩm Phù Ngọc đỡ lấy, ánh mắt hỗn loạn, trông thấy Chu Hành Nghiên, cảm thấy quen thuộc, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng cười ngây ngô với anh, mơ hồ không rõ ràng hỏi: "Anh là ai hở, tôi còn đang đợi anh trai tôi đến đón tôi về nhà."

Nhìn kỹ mặt Thẩm Phù Ngọc cũng có chút sắc đỏ không bình thường, nhưng khác với Vân Niệm, ánh mắt rất tỉnh táo, trên người cũng không có mùi cồn, chỉ là áo sơmi nhăn đến lợi hại.

Dưới cái nhìn của Chu Hành Nghiên, hắn ngây thơ nhún nhún vai, lại đẩy Vân Niệm một cái, âm thanh khàn khàn: "Hình như đàn em uống rượu không giỏi lắm."

Vân Niệm thuận thế bị đẩy mạnh vào lồng ngực Chu Hành Nghiên, quay đầu nhìn người đẩy mình, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ, câu lên vai Chu Hành Nghiên, dán lên lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Đi mau đi mau, anh ơi mau chở em về nhà."

Dường như cậu đã nhận nhầm Thẩm Phù Ngọc thành yêu tinh hay lui tới vào đêm khuya, thúc giục Chu Hành Nghiên nhanh chóng rời đi.

Chu Hành Nghiên nghi ngờ nhìn nhìn Thẩm Phù Ngọc, không kịp hỏi nhiều thêm, nhanh chóng ôm cả người Vân Niệm vào ngực mình, đưa lên xe.

Kết quả vừa lên xe, Vân Niệm liền yên lặng mà ngủ mất.

Chu Hành Nghiên cẩn thận chú ý, ngoại trừ uống rượu xong, dính một chút mùi cồn, còn lại không có gì khác thường, ngay cả chiếc nút hình chú thỏ con trên cổ áo cũng vẫn nằm ở vị trí mà lúc sáng anh đã cài, không sai một ly.

Về đến nhà, Vân Niệm vẫn còn ngủ, sắc hồng trên mặt vẫn chưa tan, hai hàng lông quạ run run, nằm trong lòng ngực Chu Hành Nghiên, trái tim có hơi loạn nhịp.

Chu Hành Nghiên nhẹ nhàng ôm cậu đi vào trong phòng, theo bước đi, nghe được âm thanh thì thầm nói mớ truyền đến từ trong lòng ngực.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy vẫn đang ngủ, yên tâm mà khom lưng đem người đặt xuống giường.

Chu Hành Nghiên lấy khăn lông ướt đến, giúp cậu lau tay lau mặt, thấy không có dấu hiệu tỉnh lại, rơi vào đường cùng quyết định đêm nay buông tha trước, chờ ngày mai lại tính sổ sau.

Sau khi cúi người nhét kỹ góc chăn, Chu Hành Nghiên bị một đôi tay yếu ớt vô lực ôm lấy eo, bên tai truyền đến tiếng làm nũng nỉ non: "Anh dỗ tôi ngủ."

Chu Hành Nghiên nói "Được", không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh cậu, nệm trên giường hơi lún xuống một chút.

Cậu kề sát Chu Hành Nghiên, vẫn như cũ ôm eo đối phương không buông, phát ra âm thanh lẩm bẩm mơ hồ.

Chu Hành Nghiên cảm thấy hứng thú cúi đầu để sát vào bên miệng cậu, muốn nghe xem cậu đang nói cái gì.

Sau khi anh đến gần, Vân Niệm bỗng nhiên mở to mắt, há hốc miệng lộ vẻ kinh ngạc, đôi môi và gương mặt đều hồng hồng, trong ánh mắt mờ mịt một tầng sương mù ướt át.

Chu Hành Nghiên cho rằng hành động của mình dọa đến cậu, nhưng nhìn kỹ lại, tuy rằng cậu kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn rất hỗn độn mờ mịt, liền vỗ vỗ lên đỉnh đầu cậu, trấn an: "Ngủ đi nhé, chờ em ngủ rồi tôi mới rời đi."

"Suỵt."

Vân Niệm dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc vài cái, xiêu quẹo mấy lần, cuối cùng cũng đáp được lên môi anh, thong thả chớp chớp đôi mí mắt mệt mõi, cảnh cáo: "Đừng, đừng lên tiếng, sẽ bị phát hiện."

Chu Hành Nghiên liên hệ đến những khác thường của đêm nay, hạ thấp giọng dò hỏi: "Tối nay rốt cuộc em muốn làm gì?"

Vân Niệm mơ màng màng màng, không nhận ra bất kỳ biến hóa nào trong ngữ khí, chậm chạp chuyển động tròng mắt, như đang nghiêm túc tự hỏi trả lời nghi vấn của anh như thế nào.

Ngay sau đó, ngón tay non mịn như hành đã được bóc vỏ rời khỏi môi anh, bám lấy vai anh, muốn bò lên người anh, chỉ là cả người nhũn ra, nỗ lực nửa ngày.

Chu Hành Nghiên vẫn không nhúc nhích, vô tình mà để cậu dùng cả tay cả chân.

Vân tiểu thiếu gia say rượu rốt cuộc thành công bò lên người Chu Hành Nghiên, ngồi trên đùi anh, nhưng không an tĩnh như trước, mà là cúi đầu xuống, xem xét vị trí dưới mông mình, lại bắt lấy cánh tay Chu Hành Nghiên, di chuyển cơ thể mềm yếu vô lực, điều chỉnh vị trí.

Chu Hành Nghiên nghi ngờ cậu muốn mượn rượu làm càn trèo lên đầu mình, cố gắng phớt lờ cảm xúc lạ thường do bị cọ xát giữa hai người, cố gắng bình tĩnh khuyên nhủ: "Vân Niệm, như vậy là vô ích, em cần phải trả lời câu hỏi của tôi."

Vân Niệm lăn lộn chốc lát, dùng cái đầu không tỉnh táo của mình tự hỏi một chút, miễn cưỡng xác nhận vị trí ngồi của mình là đúng, sau đó bất động.

Chu Hành Nghiên hô hấp gấp gáp, da đầu có chút tê rần.

Vân tiểu thiếu gia ghé vào lòng ngực anh ôm lấy mặt anh, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Tôi, tối nay tôi không cẩn thận, uống một ly rượu giống nước trái cây...... Đi ra ngoài hít thở chó thoáng, đi ngang qua một phòng nghỉ, nhìn thấy đàn anh, đàn anh ngồi trên người một người...... Giống như...... Giống như như vậy nè...... Vẫn luôn nhích tới nhích lui...... Nhích tới nhích lui......"

Nói, hắn mới vừa dừng lại thân thể lại không an phận lên, giống chính mình trong lời nói nói như vậy, nhích tới nhích lui.

Chu Hành Nghiên hít sâu một hơi, mặc dù khả năng bắt chước của Vân Niệm rất tệ, nhưng Chu Hành Nghiên đã hiểu, lời đầu tiên Vân Niệm nói ra đã hiểu hoàn toàn, nhớ lại dáng vẻ Vân Niệm vừa mới ở trên người anh lăn lộn nửa ngày, cộng thêm sự bắt chước không hề có thiên phú trước mặt này, hết thảy đều giống như lửa cháy đổ thêm dầu, kích thích đến mức đôi mắt anh muốn phát ra lửa, Vân Niệm một bên vẫn cố tình bắt chước lung tung, một bên ngẩng đầu mở to đôi mắt mờ mịt hỗn loạn, vô tội nhìn anh.

Anh đem người trên người mình bế lên, rời khỏi vị trí thật sự có chút không ổn này, đè cậu lại, âm thanh có chút nghiêm khắc: "Đừng lộn xộn nữa."

Vân Niệm bị đè, khó hiểu hỏi: "Vì sao, không phải anh hỏi tối nay tôi làm gì sao? Tôi chính là nhìn thấy cái này nè."

Chu Hành Nghiên nhắm mắt, áp chế hỏa dục đang dần dâng cao trong mắt, sợ dọa hỏng cậu, cũng sợ dọa hỏng chính mình, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Không cần."

Vân Niệm mí mắt nặng trĩu, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thở nhẹ một tiếng: "Mệt chết tôi." Trở về vị trí cũ của mình, ngủ ngay lập tức.

Xin lỗi mấy bồ vì bỏ bê gần 2 tuần qua nha! Thật sự là tại tui bận quá! Cố gắng lm nhanh chương này lên đỡ cho mấy bồ đọc tạm chứ chưa kịp chỉnh sửa lại, nếu có sai sót cmt lại giùm tui tui vào sửa nhe! Chúc mấy bồ đọc truyện vui vẻ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.