Phố Hắc. Ngược dòng lịch sử trở về hơn ba trăm năm trước, lúc ban sơ chỉ là một cái hẻm nhỏ vẻn vẹn vài tên giặc cỏ đạo chích tụ tập, nó như một đống rác tích tụ nơi góc đường, lúc đầu không ai chú ý, nhưng đến khi mọi người bất chợt nhận ra, thì nó đã cắm rễ trên mảnh đất này, ô uế không chịu nổi, bốc ra mùi hôi thối.
Khu phố này cũng không tồn tại trên bản đồ, nhưng thật sự thì nó đang nằm ngay giữa thành thị. Nó được phân vào khu vực đặc biệt, phạm vi bao gồm năm ga tàu điện ngầm, gần mười con đường, tổng số nhân khẩu định cư nơi đây hơn vạn, lấy ga tàu điện ngầm làm trung tâm, chia thành hai khu Đông, Tây. Người phố Hắc có quy tắc của bọn hắn, luật pháp quốc gia không cách nào cưỡng ép được.
Nơi đây có thể xem như địa điểm cấm kỵ của những công dân lương thiện. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ của nó khi mà một nhân viên thuộc công ti bảo hiểm ngây ngốc chạy tới đây bán bảo hiểm!? Đó chính xác là một gã thần kinh thô thật sự bởi lẽ gặp phải tên ác bá tại đây, rồi bị bắt lại làm gối ôm để người ta chống lại bệnh mất ngủ mà vẫn ngây ngốc chạy đi rao bán bảo hiểm với một đám người giết người liên miên!?