"Chạy nhanh lên, nhanh lên."
"Cơ thể của ngươi không có giới hạn, bởi vì ngươi là một ma cà rồng."
Bầu trời u ám dường như có dấu hiệu trời sắp mưa, trong khu rừng u ám, có vài bóng đen vụt qua.
Kiều Dịch chạy không biết mệt mỏi, cơ thể tan vào không khí, theo khoảng trống trong gió tiến về phía trước.
Bên tai nghe thấy giọng nói của người đàn ông nhưng anh không thấy người đó ở đâu.
"Lợi thế về tốc độ cho phép ma cà rồng bắt được con mồi một cách dễ dàng."
"Ngoại trừ thợ săn."
Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong không khí, người thanh niên nhanh chóng nghiêng người sang một bên, con dao găm lướt qua má anh, vì lưỡi dao sắc bén nên nó đã để lại một vết máu trên mặt anh.
"Thợ săn chỉ cần một con dao là có thể theo kịp tốc độ của ma cà rồng." Người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, trên tay chỉ cầm một con dao bình thường.
"Tiếp tục chạy đi, Kiều Dịch."
Người thanh niên lau sạch vết máu trên mặt rồi biến mất trong rừng.
Cảnh tượng trong tầm mắt anh nhanh chóng lui về phía sau, người thanh niên nghe tiếng gió bên tai, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh đứt quãng.
"Kiều, cùng chơi một trò chơi đi."
Dáng người tràn ngập phong độ của ma cà rồng đó khom lưng hành lễ, đưa con dao găm trong tay ra.
"Nó nhanh hơn hay con dao của em nhanh hơn?"
Hình ảnh dịch chuyển sang cảnh khác, hai bóng người đang chạy rất nhanh trong rừng, tiếng dao phóng cắt gió vang lên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-kieu-that-phien/1217558/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.