Giọng nói của Vưu không có sự vui mừng, cậu dùng tay ấn nhẹ lên dấu hôn "Lau không được..."
Kiều Dịch khép cổ áo lại để che dấu hôn, đặt bộ ấm trà lên trước mặt cậu, hơi "Thiếu gia muốn uống gì?"
"Không uống, không muốn uống." Vưu ôm thỏ bông nhảy từ trên ghế xuống, đi về phía giường.
"Thiếu gia." Kiều Dịch bước tới, đầu ngón tay vừa mới chạm vào cánh tay cậu liền bị hất đi.
Vưu quay lưng về phía Kiều Dịch, ra lệnh "Đi ra ngoài."
"Thiếu gia—"
"Đi ra ngoài." Vưu đẩy anh ra khỏi phòng với thái độ bướng bỉnh, khóa cửa lại, nói "Em không muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ."
Kiều Nghị bị đuổi ra khỏi phòng nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa chờ thiếu gia nguôi giận.
Đợi đến buổi tối, thiếu gia vẫn chưa ra khỏi phòng, bữa tối còn chưa ăn.
Kiều Dịch xuống tầng một, vào thư phòng tìm chiều khóa dự phòng rồi quay trở lại gõ của phòng, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Dùng chìa khóa mở cửa, Kiều Dịch đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua liền thấy thiếu gia trốn ở trong trăn co lại thành một quả bóng, hai bên vai khẽ run rẩy.
Kiều Dịch bước tới, ôm lấy thiếu gia ôm vào lòng, nhẹ giọng "Thiếu gia."
Cậu cứng người, nhanh chóng thả lỏng, nhích một chút vào trong vòng tay của Kiều Dịch, mái tóc ngắn màu nâu rối tung lên, khi ngẩng đầu lộ ra đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc.
"Ôm..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên nghe có chút đáng thương, khi Kiều Dịch ôm cậu, cậu liền chặt cổ anh không chịu buông ra.
Kiều Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-kieu-that-phien/1217551/chuong-1-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.