Editor: xiaomaomi
Khóe miệng anh gợi lên độ cong rõ ràng, tuy rằng là giọng điệu ngây thơ không biết gì nhưng ánh mắt lại bán đứng anh không hề có ý tốt.
Đầu óc Đào Ngữ vang ầm lên một tiếng, nhất thời eo lạnh toát, chân cũng không đau, xương sườn không còn cảm giác đứt gãy. Đùi phải cô đột nhiên co lại, thúc thẳng vào chỗ hiểm của Nhạc Lâm Trạch.
Nhạc Lâm Trạch nhận thấy được ý đồ của cô, nhanh chóng từ trên người lăn xuống, chật vật ngã trên mặt đất, chờ đến khi anh ngồi dậy, Đào Ngữ đã đứng bên cạnh mép hố rồi
Bởi vì tay hai người còn còng ở bên nhau, lúc cô đứng dậy, tay Nhạc Lâm Trạch cũng bị kéo theo đến giữa không trung, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch vẫn lười nhác ngồi dưới đất, không có ý tứ muốn đứng lên.
"Tiểu cảnh ngục, nơi đó không thể đá đâu." Nhạc Lâm Trạch lười biếng nói, nói xong dừng một chút, khẽ cười một tiếng. "Anh không có, cho nên chắc không hiểu."
Đào Ngữ lạnh mặt "Đứng lên."
"Không." Nhạc Lâm Trạch lập tức cãi lại.
Mặt Đào Ngữ lập tức đen xuống, nhớ tới động tác anh vừa rồi mạo phạm mình, hận không thể đem người trước mắt đập đến trên mặt đất.
Nhạc Lâm Trạch lại phảng phất như không có phát hiện ra cô không vui vẻ, vẫn như cũ lười biếng ngồi ở chỗ đó. Tay hai người treo với nhau ở trên không trung, cái bóng trên mặt đất giống như một đôi tình nhân đang nắm tay nhau.
Hôm nay trời không mây, ánh nắng mặt trời lại vừa đủ, tuy rằng không gió, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-kieu-lao-dai-cau-buong-tha/233908/chuong-24.html