Bác sĩ chẩn đoán Văn Văn bị cảm, viết cho toa thuốc, truyền một bình nước là xong.
Uống thuốc xong tạm thời không thể truyền dịch, bé con gục ở trên vai Tả Dịch mơ màng thiếp đi, được y tá thu xếp qua phòng bệnh, vì để lại cho bé một không gian yên tĩnh để ngủ, Kiều San nói muốn một phòng bệnh một giường.
Cô nhìn ông chủ khách sạn và Tả Dịch, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự làm phiền hai người rồi."
Ông chủ khách sạn cũng như trút được gánh nặng, nói: "Con bé không sao là tốt rồi."
"Người giám hộ của con bé là ai thế?" Ánh mắt Tả Dịch dừng ở trên tay phải của cô, nhíu mày, "Dám ném con bé cho một người ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc."
Vẻ mặt Kiều San mờ mịt, thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu xuống, lật mu bàn tay mới phát hiện bị trầy da nghiêm trọng, da thịt tróc cả lên, lộ ra một mảng đỏ tươi, lúc này mới kịp phản ứng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đè xuống, cảm giác đau rát nhất thời dâng lên.
Đi đăng ký lấy số xếp hàng lại lần nữa rất lãng phí thời gian, vì vậy cô đi mua một bình cồn và bông băng, một tay dùng bông để khử trùng, dưới sự trợ giúp của ông chủ băng vết thương lại.
Cô hỏi ông chủ: "Năm giờ tôi dậy thì không nhìn thấy Tiếu Già đâu, anh đấy đi ra ngoài từ lúc nào vậy?"
Ông chủ ngủ ở quầy lễ tân, có người đi ra ngoài nhất định ông ta sẽ biết.
Ông ta suy nghĩ một chút, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-khong-the-yeu/1847293/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.