Mùa này không quá nóng, sau khi vào đêm thì không khí xuống thấp.
Lá cây ngô đồng trên đỉnh đầu bị gió thảo sào sạt vang lên, Kiều San nằm ngửa ra đất nhìn người đàn ông, đau đớn mà lầm bầm hai tiếng, cầu cứu nói: "Tả Dịch, mau, mau giúp một tay, đỡ tôi dậy."
Tả Dịch không hề cử động, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, "Chạm vào đồ sứ?"
Kiều San trừng mắt: "Anh có thể đừng nói chuyện trước mặt tôi được không! Nước miếng rơi vào trong miệng tôi thì làm sao hả?"
"..." Tả Dịch, "Ha ha, xem ra cô không muốn tôi đỡ dậy."
"Đừng... Tả Dịch, Tả tổng, anh Tả, Tả... bảo bối! Đỡ tôi dậy được không? Thực sự bị chuột rút rồi, hiện tại tôi không dám cử động, anh đại nhân đại lượng giúp tôi đi, tôi thân con gái nằm ở ven đường như vậy thực sự mất mặt đó!" Kiều San năn nỉ nói.
Đô Đô chổng bốn vó lên trời cũng hướng về phía Tả Dịch "gâu gâu" hai tiếng.
"Cô thật đúng là biết co biết duỗi đấy." Anh liếc nhìn con chó, nghi ngờ hỏi: "Con chó bị sao vậy?"
"Có lẽ thịt chó co giật hoặc dùng lực quá độ..." Kiều San trả lời.
"Ồ." Tả Dịch ngồi xổm xuống, liếc cô một cái hỏi: "Đỡ thế nào?"
Kiều San dạy anh: "Vịn eo của tôi, từ từ nâng tôi dậy, đừng dùng lực, nhẹ chút, nếu không tôi sẽ đau."
"Ồ." Y theo lời của cô, đưa tay tới, chậm rãi dùng sức đỡ cô ngồi dậy.
Kiều San ngồi dậy thở phào nhẹ nhỏm, liếc nhìn bốn phía, lại nhìn Tả Dịch: "Cuối phố quẹo 400m có một phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-khong-the-yeu/118687/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.