Trước khi Tả Dịch chưa mở cửa, Kiều San hùng hổ đứng thẳng người ở cửa, làm điệu bộ “Tôi không dạy dỗ anh tôi sẽ không mang họ Kiều“. Đợi cửa mở ra, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc người cao ngựa lớn của người nào đó thì đột nhiên héo lại.
Lập tức cười gượng nói: “Ngài hàng xóm, ngài đang kéo đàn nhị sao?”
“Ừ.” Giọng Tả Dịch nhàn nhạt, hoặc có lẽ là vì áy náy nên giọng điệu ôn hòa hơn lúc trước.
“Kéo không tệ đâu... ha ha ha,“ Kiều San tiếp tục cười, “Nhưng đã trễ thế này, có thể sẽ quấy nhiễu hàng xóm hay không?”
Tả Dịch im lặng hai giây mới nói: “Xin lỗi, tôi quên nhà đối diện có người.” Trước khi cô chuyển đến, lầu trên lầu dưới chỉ có một nhà của một ông lão, mà hàng tháng thời gian này ông lão đều ra ngoài du lịch.
Rõ ràng Kiều San không tin lời anh, buổi chiều mới bị chó của cô cắn, mới đây không lâu cô còn mang sủi cảo tới cửa xin lỗi, anh lại không thuộc loài cá, mau quên như vậy sao? Hay là đang lừa cô?
Trên thực tế Tả Dịch thật sự quên mất sự tồn tại của cô.
Buổi chiều sau khi về nhà, anh thấy cái mông không bị thương thì bắt đầu tập trung tinh thần vào làm việc. Lần thứ nhất bị Kiều San cắt ngang, lần thứ hai khi làm việc càng tập trung tinh thần hơn, thần kinh căng cứng ở mức độ cao.
Sau khi kéo nhị hồ, anh vẫn chưa thoát khỏi tình trạng áp lực công việc cho nên mới xuất hiện tình huống quên hàng xóm mới.
Chờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-khong-the-yeu/118675/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.