Việc tổ chức triển lãm tranh chỉ suy nghĩ thoáng qua, Hướng Mặc sẽ không suy xét nghiêm túc.
Lùi 10.000 bước mà nói, cho dù anh muốn mở triển lãm tranh, tuyệt đối sẽ không dựa vào quan hệ của Đỗ Trì. Bởi vì chuyện này giống như việc đặt tên phòng làm việc, tốt nhất không nên để tình cảm xen vào sự nghiệp.
Bản phác thảo cơ thể Đỗ Trì vẫn chưa thể hoàn thành.
Mỗi lần bắt đầu vẽ, đều kiên trì chưa được nửa tiếng đồng hồ thì đã lăn đến giường, thậm chí Hướng Mặc còn chọn buổi sáng để vẽ tranh, nhưng kết quả cũng không có gì thay đổi.
Không chỉ Đỗ Trì không kiềm chế được, mà ngay cả anh cũng vậy.
Hướng Mặc luôn nhắc nhở bản thân, lần sau không được điên cuồng như vậy nữa, nhưng do sắp tới thời gian chia tay, anh càng không muốn quan tâm.
Tại sao con người lại mâu thuẫn như vậy?
Lặp đi lặp lại bóng người trên giấy vẽ, Hướng Mặc phân tâm suy nghĩ vấn đề này.
Giống như chỉ có đắm chìm vào việc vẽ tranh, anh mới không bị Đỗ Trì ảnh hưởng, để đầu óc tỉnh táo.
—- Được rồi, anh thừa nhận, không thể được.
Người trên giấy là Đỗ Trì, đừng nói phải tỉnh táo, anh chỉ biết càng vẽ càng u mê.
Con người trước khi ngã, sẽ không biết mình sẽ ngã. Chỉ khi trong khoảnh khắc vấp ngã, trong đầu con người mới hiện lên tín hiệu nguy hiểm. Nhưng khi đó đã không thể ngăn cản sự xuất hiện của việc ngã, chỉ có thể cố gắng bảo vệ các bộ phận quan trong, để không bị ngã quá nặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-doc-than/903625/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.