Chợ sáng mỗi ngày đều rất náo nhiệt, tiếng la hét cùng tiếng mặc cả vang lên liên tục.
Trong công viên nhỏ bên cạnh chợ, ông Trương vừa tập thể dục mở rộng ngực, vừa hỏi ông Lý cũng đang tập ở một bên: “Sao hôm nay không thấy Tiểu Đỗ ta?”
“Ờ, đúng thật.” Ông Lý dừng động tác, nhìn trái nhìn phải, “Chắc hôm nay thằng nhóc lười?”
“Ông cho rằng ai cũng như ông à? Hở một cái là lười.”
“Tôi có lý do hợp lý, ông nghĩ hai chúng ta là tên nhóc hai ba mươi tuổi à?”
“Do ông nghỉ ngơi nhiều quá nên đụng một cái là ngã đấy.”
“Sao ông già ông nói chuyện khó nghe thế?”
Những chú chim trên cây ngô đồng kêu ríu rít, vỗ cánh bay vào sân nhà yên tĩnh.
Ngày xưa trong cửa sổ phòng bếp của nhà này sẽ có tiếng chiên trứng và mùi thơm mê người, nhưng hôm nay trong phòng bếp sáng sủa lại không có động tĩnh gì.
Tam Mao ngồi xổm trước phòng ngủ tầng hai, dùng chân trước cào cửa, phát ra tiếng ‘ư ử’, nhưng đã qua một lúc, người bên trong vẫn không có dấu hiệu đi ra.
Đôi mắt lim dim mở ra, phát hiện mình nằm sấp trên giường, trên lưng như có một ngón núi lớn đè lên. Hướng Mặc theo bản năng muốn xoay người, kết quả chỗ nào trên người cũng phát ra tín hiệu đau nhức, khiến anh thành thật nằm sấp lại trên giường.
“Tỉnh rồi à?” Sau tai vang lên giọng nói lười biếng, hơi thở nóng rực phun ở sau gáy, làm da như bị điện giật.
Giọng nói nghe rất rõ ràng, không có khàn khàn đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-doc-than/903615/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.