Có lẽ chú ý sắc mặt Hướng Mặc không được tốt, Đỗ Trì giải thích, hắn không có ý xấu gì đâu.
Một khi khiêu dâm đi với nghệ thuật, thì đồng nghĩa trong mắt mọi người đó không phải là một từ thô tục nữa, mà là một từ thanh cao thú vị.
“Nghệ thuật phải có thú vị mà.” Đỗ Trì nói với giọng nghiêm túc.
Mặc kệ có bậy bạ hay không, cách giải thích này cũng khiến Hướng Mặc cảm thấy thoải mái.
Trên người một nhà nghệ thuật đều sẽ có một chút dè dặt, được người ngoài nghề đánh giá ‘thanh cao’, còn vui hơn khi được chuyên gia khen ngợi. Nhưng hình như câu khen này còn mang ý nghĩa bậy bạ.
Ghét thì vẫn ghét, nhưng với lời khen của hắn, Hướng Mặc ghét không nổi.
Buổi chiều sau khi nhắc nhở Đỗ Trì để ý đến tiếng ồn, đã có công ty hậu cần chuyển tới một tấm thảm.
Tấm thảm rất dày, hai nhân viên giao hàng nâng thảm lên cầu thang gỗ, vang lên tiếng ‘ọp ẹp’. Cầu thang gỗ cũ kỹ như không chịu được sức nặng, vang lên tiếng kháng nghị thu hút sự chú ý của học viên.
“Thầy ơi, chỗ này của thầy có người mới vào ạ?” Có học viên hỏi.
Từ khi xuất hiện một chiếc xe máy phân khối lớn, mỗi ngày đều sẽ có học viên hỏi câu như vậy.
Phong cách của chiếc xe máy này khác xa với khí chất của Hướng Mặc, thậm chí có một học viên thân thiết nhắn tin hỏi anh rằng đó có phải bạn trai mới không.
Hướng Mặc chưa từng come out với học viên, cũng không biết sao lại bị nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-doc-than/903592/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.