Khi Tần Tri Niệm thức giấc thì chẳng biết Lương Thời Dư đã đi đâu, cậu ngơ ngác nhìn căn phòng quen thuộc rồi ngồi dậy, mông lập tức đau điếng, cậu đỏ mặt vén chăn xuống giường, hai chân bủn rủn đứng không vững, quần áo trên người đã được thay mới, tỏa ra mùi nước giặt thoang thoảng, có lẽ Lương Thời Dư đã thay cho cậu.
"Cậu dậy làm gì?"
Lương Thời Dư mở cửa đi tới ôm cậu, "Không ngủ nữa à?"
Tần Tri Niệm lắc đầu, vẻ mặt vẫn mờ mịt ngơ ngác, Lương Thời Dư véo má cậu một cái, "Sao thế? Đau hả?"
Tần Tri Niệm mở to mắt, cổ nóng ran nhưng vẫn không chịu nói thật, "Không đau, tớ muốn ăn."
"Biết rồi, tớ vừa mua bữa sáng về nè."
"Cậu mới ra ngoài mua à?"
"Ừ." Lương Thời Dư bế cậu lên, "Sợ cậu đói mà."
Lương Thời Dư để cậu ngồi trên đùi mình rồi đút từng muỗng cho cậu ăn, Tần Tri Niệm hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn, híp mắt nghe lời há miệng ăn cơm, hai má phồng lên, "Mấy giờ rồi?"
"Làm gì?" Lương Thời Dư nhìn điện thoại rồi nói cho cậu biết giờ, sau đó lại hỏi, "Đừng nói cậu muốn đi làm nhé?"
"Đương nhiên rồi, không đi sẽ bị trừ lương đó!"
Lương Thời Dư không nói gì, cũng chẳng đút cậu ăn nữa, Tần Tri Niệm thấy vẻ mặt khác thường của anh thì liếm môi hỏi, "Lương Thời Dư, cậu giận à?"
"Không phải, Niệm Niệm, tớ trả nợ giùm cậu nhé, nếu cậu ngại thì sau này trả lại tớ, chúng ta tìm việc tốt hơn rồi cậu từ từ trả, được không?"
Anh không muốn Tần Tri Niệm ngày ngày mải miết kiếm tiền không có thời gian nghỉ ngơi, rõ ràng cậu là người có học thức và giáo dưỡng, anh đau lòng cậu luôn phải bôn ba vì cuộc sống. Anh cũng không thể đưa tiền trực tiếp cho Tần Tri Niệm vì sợ cậu giận.
"Không sao, lúc cha mất có để lại tiền cho tớ, cộng với tiền tớ bán nhà cũng trả gần hết nợ rồi."
Lương Thời Dư hỏi cậu, "Mệt không?"
"Không mệt."
Tần Tri Niệm thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, một mình cũng được, kiếm tiền cũng được, đều là cuộc sống của cậu, cậu đang sống rất tốt, "Tớ muốn tự trả hết nợ, có như vậy mới thấy mọi việc mình làm có ý nghĩa."
"Rốt cuộc cậu nợ bao nhiêu vậy, chắc có thể nói tớ biết chứ?"
Lương Thời Dư càng nghĩ càng khó hiểu, "Cậu đã bán nhà, đồ đạc trong nhà chắc cũng cấn nợ rồi, rốt cuộc cậu nợ tiền ai thế?"
Nếu khoản nợ quá lớn, chỉ dựa vào tiền lương của Tần Tri Niệm có trả nổi không?
"Lúc mới đi làm đắc tội người khác, anh ta đánh tớ, tớ đánh lại."
"Sau đó thì sao?"
"Anh ta nhập viện." Tần Tri Niệm nói, "Bắt tớ trả tiền thuốc men."
Nói đến đây, Tần Tri Niệm tỏ vẻ bất mãn, "Tên khốn kia sàm sỡ tớ, đáng đời!"
Lương Thời Dư xoa tai cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Đâu chỉ có vậy đúng không?"
Tiền thuốc men mà phải trả đến giờ sao? Nhất định là không chỉ đắc tội một người.
Tần Tri Niệm thẹn quá hóa giận, "Ai cần cậu lo!"
May mà Lương Thời Dư vẫn lo cho cậu, cứ tưởng cậu mắc nợ ngập đầu, hỏi ra mới biết là tranh chấp dân sự.
"Ừ, đúng là cậu phải tự trả thôi, tớ không giúp cậu đâu."
Tần Tri Niệm trừng anh rồi đứng phắt dậy, "Đồ đàn ông dễ thay lòng!"
Cuối cùng Lương Thời Dư cũng dỗ cậu ăn xong, sau đó chở cậu đi làm, lúc xuống xe Tần Tri Niệm bị Lương Thời Dư gọi lại.
"Niệm Niệm, khi nào tan ca người đàn ông tuyệt vời nhất trần đời sẽ tới đón cậu về nhà."
"Hả?" Tần Tri Niệm cố ý hỏi, "Ở đâu cơ?"
"Đừng rộn."
Lương Thời Dư chồm sang hôn cậu, Tần Tri Niệm bị hôn choáng váng, "Đừng hôn nữa, cậu là quỷ háo sắc đấy à?"
"Thích cậu."
"Biết rồi, đừng nói mãi thế!"
Từ hôm qua đến giờ Lương Thời Dư đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghe xong Tần Tri Niệm đều đỏ mặt, cậu chưa từng thấy ai có da mặt dày như Lương Thời Dư, nói nhiều thế mà không thấy sến.
"Nhớ nhé, ai sàm sỡ cậu thì cứ nói cậu có bạn trai rồi, nếu hắn không nghe thì nói cho hắn biết bạn trai cậu nóng tính lắm, sẽ đánh hắn một trận đấy."
Tần Tri Niệm không tin, "Cậu đánh thật à?"
"Ừ." Lương Thời Dư giục cậu, "Đi làm đi."
Tần Tri Niệm mở cửa xe, sau đó quay lại hôn lên má Lương Thời Dư rồi cười tủm tỉm.
"Tạm biệt, bạn trai."
Cô độc một mình quá lâu, Tần Tri Niệm nghĩ có bạn trai cũng tốt, rõ ràng chỉ mới đi làm mà cậu đã bắt đầu chờ mong đến giờ tan ca.