Truyền dịch xong Tần Tri Niệm muốn về nhà, mu bàn tay gầy gò chỉ có một lớp da mỏng, còn lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, khi rút kim máu đọng lại phía trên, Lương Thời Dư khẽ nhíu mày, anh bảo Tần Tri Niệm chờ mình lấy xe chở cậu về nhà, Tần Tri Niệm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói với Lương Thời Dư, "Không cần đâu, tôi tự về được rồi."
Giờ đã gần ba giờ sáng, đừng nói xe buýt mà taxi cũng chẳng còn mấy chiếc, tàu điện ngầm đã ngừng chạy từ lâu, Tần Tri Niệm đứng ở cổng khoa cấp cứu, sắc mặt không còn xanh xao như lúc đến bệnh viện, Lương Thời Dư hỏi cậu, "Chắc không phải cậu định đi bộ về nhà đấy chứ?"
"Ai?" Tần Tri Niệm khựng lại, tựa như không ngờ Lương Thời Dư đoán được ý nghĩ của mình, cậu trừng mắt, "Ai nói?"
"Đi thôi, còn đỏng đảnh gì nữa?" Lương Thời Dư nắm tay cậu kéo tới bãi đậu xe, "Tôi đưa cậu về."
Ai bướng bỉnh chứ, Tần Tri Niệm không hiểu tại sao Lương Thời Dư cứ nằng nặc đòi chở mình về, mà về giờ này cũng chẳng ích gì, ngủ không được mấy tiếng, sáng sớm cậu còn phải đi làm nữa.
Lương Thời Dư đi xe Audi A8 màu đen, Tần Tri Niệm nhìn thoáng qua rồi ngồi vào xe, thấy vẻ kiêu kỳ của cậu, Lương Thời Dư nhếch môi cười, "Sao thế? Xe tôi không xứng với cậu à?"
"Cậu thích hơn thua quá nhỉ." Tần Tri Niệm cũng chẳng khách sáo, ngày xưa có siêu xe gì mà cậu chưa từng đi, nhưng Lương Thời Dư không phải người xấu nên cậu không so đo với anh, "Đều là vật ngoài thân, có gì đâu, dù là QQ tôi cũng đi."
Lương Thời Dư cười khẽ, thanh âm trầm thấp, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, Tần Tri Niệm không rõ tại sao anh cười, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh nữa, trong lòng thầm mắng Lương Thời Dư vô số lần.
Lương Thời Dư lái xe đến chỗ Tần Tri Niệm nói, chưa đầy nửa tiếng sau đã tới, là một khu phố cũ kỹ, xung quanh có nhiều quán nhỏ đã đóng cửa, mặt đường đầy rẫy ổ gà, Lương Thời Dư không sao diễn tả được cảm xúc trong lòng, Tần Tri Niệm xinh đẹp như vậy mà lại lủi thủi một mình ở nơi tồi tàn này.
Tần Tri Niệm tháo dây an toàn, nói cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.
"Ê——" Lương Thời Dư gọi cậu, "Tần Tri Niệm."
Tần Tri Niệm quay người lại hỏi, "Gì thế?"
"Cho tớ số điện thoại của cậu đi."
Tần Tri Niệm nhìn Lương Thời Dư, đột nhiên tỏ vẻ cảnh giác, "Chi vậy? Cậu lấy số tôi làm gì?"
Lương Thời Dư nói, "Bạn học cũ mà, cậu đổi số rồi còn gì."
Thấy Tần Tri Niệm không phản ứng, Lương Thời Dư dịu giọng năn nỉ, "Được không em gái?"
"Cậu!" Tần Tri Niệm lại đỏ mặt, "Ai cho cậu gọi tôi vậy hả!"
Chắc vì bị Lương Thời Dư chọc tức nên Tần Tri Niệm không thèm để ý đến anh nữa mà quay đầu đi vào cư xá, đèn đường tù mù không thấy rõ lối đi, vóc dáng Tần Tri Niệm mảnh khảnh, ánh đèn chiếu vào lưng cậu nhìn càng gầy hơn, Lương Thời Dư vội vàng xuống xe chạy theo cậu.
Anh nắm cổ tay gầy guộc của Tần Tri Niệm rồi xoay người cậu lại, hai mắt Tần Tri Niệm đỏ hoe, khóe mắt ngấn nước như một đóa hoa diễm lệ, vào thời khắc ấy tim Lương Thời Dư bỗng ngừng đập, nói năng cũng không trôi chảy.
"Cậu...... cậu khóc à?"
Tần Tri Niệm đẩy anh ra, nước mắt rơi xuống như ngọc trai, "Đừng đụng vào tôi, cậu là đồ bại hoại! Cậu cũng xấu tính như bọn họ thôi!"
Lương Thời Dư không rõ đồ bại hoại mà Tần Tri Niệm nói còn có ai, chỉ biết mình không chịu được cậu khóc, luống cuống lấy khăn tay trong túi quần ra lau cho Tần Tri Niệm nhưng cậu tránh đi.
Tần Tri Niệm không cho anh đụng, Lương Thời Dư hết cách đành phải nói, "Xin lỗi, sau này tớ không gọi vậy nữa đâu, đừng giận mà."
Tần Tri Niệm quay mặt sang chỗ khác, vành tai ửng đỏ, hậm hực nói, "Cậu toàn trêu tôi thôi, cậu thấy thú vị lắm đúng không?"
Cậu biết mình nóng nảy, tính tình cũng kém cỏi, ngày xưa cậu không nghĩ mình xấu tính, lúc mới đi làm cảm thấy khó chịu nhưng chẳng còn cách nào vì cậu rất cần tiền, nhiều người ưa trêu chọc cậu, thấy cậu đẹp nên cợt nhả đùa giỡn, cậu đều miếng ăn trả miếng, không muốn chịu lép vế, cậu không đổi tính được, có kẻ xấu trêu cậu chưa đủ còn chê cậu không biết nhịn nhục rồi đánh cậu, đương nhiên cậu cũng đánh trả nhưng đánh không lại. Dần dà cậu hiểu được thì ra mình thật sự đáng ghét như vậy.
Mới đầu cậu còn nghĩ Lương Thời Dư tốt tính, ai ngờ cũng xấu nốt!
"Đâu có." Lương Thời Dư hơi túng lúng, "Chẳng qua tớ thấy cậu thú vị nên mới gọi vậy thôi, cậu xinh như búp bê ấy, tớ thề mình tuyệt đối không có ý trêu cậu đâu."
Lương Thời Dư giơ ba ngón tay lên thề thốt, "Tần Tri Niệm, nếu tớ lừa cậu thì sẽ bị sét đánh."
"Này!" Tần Tri Niệm bịt miệng anh lại, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng, "Đừng thề lung tung! Sẽ thành sự thật đó!"
"......"
Tần Tri Niệm thở dài, "Thôi được, tớ biết rồi, tha cho cậu lần nữa đấy."
"Cảm ơn." Lương Thời Dư lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu, "Cho tớ số điện thoại được không? Tớ không đeo bám cậu đâu, chỉ muốn biết sức khỏe cậu thế nào thôi, dù sao tớ cũng ép cậu uống rượu nên vẫn phải quan tâm cậu chút xíu."
Tần Tri Niệm nhìn điện thoại của Lương Thời Dư, mím môi hồi lâu mới cầm lấy rồi khó xử nói, "Được thôi, tôi bận lắm nên không rảnh để ý tới cậu đâu."
Lương Thời Dư cảm thấy chỉ cần vuốt lông Tần Tri Niệm thì mọi chuyện đều dễ nói, hệt như mèo vậy.
"Ừ, không sao."
Tần Tri Niệm trả điện thoại cho anh, "Tôi đi đây."
"Tạm biệt."