Edit by Sel
Sau khi Trần Trì xuống máy bay, vừa đến khách sạn, cả người cậu tứ chi thoát lực*, tuỳ ý co quắp, cúi đầu, sắc mặt trắng xanh, giống như một cái xác không hồn.
(Tứ chi thoát lực: 四肢脱力 các bạn có thể hiểu nôm na là cả tay cả chân đều không còn sức lực nhá :v)
"Trần thiếu, đến giờ ăn cơm rồi!" Y Thư liếc mắt nhìn Thẩm Mạch vẫn đang ngồi đánh máy bên cạnh. Áp lực trong phòng đủ để anh ta ứa mồ hôi lạnh.
Trần Trì giống như anh ta suy đoán, ngay cả nhúc nhích cậu cũng không.
Sau mấy phút yên lặng, Thẩm Mạch khép máy tính lại.
"Hôm nay tôi có việc nên sẽ về nước trước. Y Thư, cậu ở đây với cậu chủ trước, chờ tin tức của tôi sau!"
Bà ta vừa nói vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng, bà ta liếc mắt nhìn về phía đứa con trai người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình:
"Chuyện trường học con không cần quan tâm. Mười tiếng trước con đứng dưới Ôn gia đợi, Thời Ôn cũng không chịu xuống. Con lên tìm nó, nó cũng không thèm giữ con lại, đó chính là sự thật."
"Bây giờ con đã đến đây rồi thì đừng có cả ngày suy nghĩ những chuyện không đâu. Số điện thoại của Thời Ôn hay bất kì những gì liên quan đến nó mẹ sẽ xoá sạch. Nếu để mẹ biết con còn không chịu học tập như cấp 3, thì đừng mơ được về nước!"
Ngữ khí của Thẩm Mạch nguội lạnh, nói xong cũng không hề nhìn Trần Trì thêm một cái, giẫm giày cao gót rời đi.
Trần Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-chiem-huu/617697/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.