Editor: sellsell2610
Trần Trì nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Tô Nhiễm giúp tôi xử lý vết thương 3 năm."
"Tôi chỉ thích một mình cậu."
Thời Ôn hoảng loạn.
Vậy đời trước thì sao?
Mặc kệ đời trước vì lý do gì mà cậu lại thích Thời Noãn, nhưng ít nhất đời này, cô đã thành công, không để cho Trần Trì thích Thời Noãn.
Chỉ là, người cậu thích bây giờ lại là cô.
Nếu như cô cự tuyệt, cậu sẽ từ bỏ sao?
Thời Ôn: "Nếu tôi từ chối cậu?"
Trần Trì mặt không biểu tình: "Không quan trọng."
"Thích cậu là việc của tôi."
Miếng bông vừa được Thời Ôn cầm lên lại một lần nữa rơi xuống, cô chớp chớp mắt.
Không nghe lầm chứ?
Cô nhớ lại một chút, trừ ngày hôm đó ở hành lang, tính chiếm hữu khiến cậu mất khống chế, thì Thời Ôn chưa từng thấy qua cậu có biểu hiện của một thiếu niên bất lương cùng tàn bạo bao giờ.
Hiện tại tính chiếm hữu của cậu cũng không mãnh liệt tới mức muốn giam cầm cô. Dựa theo tác phong của cậu ở đời trước, bởi vì Thời Noãn cùng người khác mập mờ mà cậu đã cho nổ trường học.
Xem ra, kì thật bây giờ cậu cũng không quá thích cô. Cậu không vui khi thấy cô cười với Nhậm Xích, bởi vì người kia luôn tìm cách đối phó với cậu.
Vì thế, đem tình cảm mới chớm của cậu bóp chết từ trong nôi, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ quay trở lại với đúng quỹ đạo vốn có của nó.
Thời Ôn tự bổ não xong, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Trần Trì đem tất cả biểu tình của cô thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-chiem-huu/617603/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.