editor + beta: sellsell2610
Tan học, Thời Noãn phải ở lại trực nhật. Thời Ôn ngồi ở lớp làm bài tập, tiện thể đợi Thời Noãn.
Nhưng cô căn bản không viết được chữ gì.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, lời nói của những người đó đều làm cô lo lắng cùng khủng hoảng.
Cướp bạn gái, hại chết bạn tốt, hiện giờ vẫn nhớ mãi không quên Tô Nhiễm. Lại còn đem cô trở thành thế thân của người khác.
Nếu Trần Trì thật sự là người như vậy, cô làm sao có thể giúp đỡ cậu. Làm thế nào mới có thể ngăn cản cậu làm ra việc thương thiên hại lí kia?
Thời Ôn buông bút, để lên trên mặt bàn.
Trần Trì cũng chưa về, khó có khi cậu không ngủ, ghé vào trên bàn, mắt nhìn mặt đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời Ôn trong lòng có chút khó chịu, tò mò nhưng không thể hỏi, mãi mãi cũng chẳng biết chân tướng.
Bạn bè không phải là nên tin tưởng nhau sao?
Những người đó đều không quan trọng bằng cậu, sao phải tin bọn họ mà nghi ngờ cậu?
"Trần Trì..."
"Hình như tôi thích cậu..."
Cả hai người cùng đồng thời lên tiếng.
Thời Ôn im lặng, từng câu từng chữ Trần Trì vừa nói, rõ ràng rót vào tai.
"Tôi thích cậu."
Thời Ôn không biết mình nên làm gì lúc này nữa.
Trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Cậu nói cái gì?"
Thời Ôn không chắc chắn hỏi lại, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Trần Trì không chớp mắt lặp lại một lần nữa: "Tôi thích cậu."
Ngữ khí kia bình thản giống như nói "Tôi muốn ăn bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-chiem-huu/617599/chuong-37-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.